Đêm ấy, doanh trại như nuốt trọn bởi màn sương lạnh. Tiếng bước chân tuần tra vọng lại đều đặn, hòa cùng tiếng gió luồn qua kẽ lá. Lê Hoàng Minh đứng trong phòng chỉ huy, mắt dán vào bản đồ đang trải rộng trên bàn. Những chấm đỏ đánh dấu vị trí cần kiểm soát, và ở một góc nhỏ, một điểm sáng chói — nơi có kẻ mà anh đang truy lùng.
Linh đứng bên, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn từng ký hiệu, cố hiểu nhưng lại cảm thấy xa lạ. Cô khẽ hỏi:
— Nhiệm vụ này… nguy hiểm lắm phải không?
Anh quay sang, ánh mắt vừa lạnh vừa sâu:
— Nếu nói không nguy hiểm thì là dối em. Nhưng anh ở đây, không ai được phép chạm vào em.
Câu nói của anh khiến tim cô đập mạnh. Lời hứa ấy không chỉ đơn thuần là an ủi, mà như một lời thề máu, khiến cô vừa yên tâm vừa run sợ.
Đúng lúc đó, trợ lý báo cáo:
— Thưa chỉ huy, đã có thông tin xác thực. Đêm nay, đối phương sẽ giao hàng ở khu vực bờ sông phía Bắc.
Hoàng Minh gật đầu, bàn tay siết nhẹ vai Linh:
— Em ở lại đây. Dù có chuyện gì cũng không được rời khỏi phòng an toàn.
Nhưng Linh biết, từ trước đến nay, khi anh ra chiến trường, chưa từng có lần nào mà trái tim cô yên ổn.
Rạng sáng hôm sau, mưa phùn lất phất. Linh ngồi trong phòng, không thể ngủ. Đồng hồ chỉ 4 giờ, và đã hơn ba tiếng kể từ khi Hoàng Minh rời doanh trại. Tiếng bộ đàm bật lên, lẫn trong tiếng ồn ào là giọng của anh:
— Mục tiêu đã xuất hiện. Tất cả giữ vị trí.
Tim cô thắt lại. Linh tự hỏi tại sao mình lại bất lực như vậy — chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể cầu nguyện.
Bất ngờ, tiếng gõ cửa dồn dập. Một binh sĩ xuất hiện:
— Cô Linh, xin đi theo tôi. Chỉ huy lệnh chuyển cô đến khu an toàn cấp hai.
Linh cau mày:
— Chuyện gì xảy ra?
— Khu này có thể bị uy hiếp, chúng ta phải di chuyển ngay!
Cô chưa kịp hỏi thêm thì đã bị kéo đi. Trong lòng dấy lên một linh cảm xấu.
Ở bờ sông, Hoàng Minh và đội đặc nhiệm đang áp sát. Tiếng sóng vỗ hòa lẫn tiếng mưa rơi, che giấu từng bước chân. Nhưng khi anh ra hiệu tấn công, một tiếng nổ bất ngờ vang lên từ phía doanh trại.
Anh lập tức quay bộ đàm:
— Báo cáo tình hình!
— Thưa chỉ huy… có kẻ xâm nhập, mục tiêu là… cô Linh!
Mọi suy nghĩ về nhiệm vụ biến mất. Anh rít lên:
— Toàn đội tản ra, ưu tiên cứu người!
Hoàng Minh phóng lên xe, gió tạt vào mặt rát buốt. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Không ai được phép lấy Linh khỏi anh. Không ai.
Linh bị dẫn qua hành lang tối. Tiếng bước chân người lính bên cạnh bỗng ngập ngừng. Cô chợt nhận ra… đó không phải giọng nói quen thuộc của binh sĩ trong doanh trại. Trước khi kịp phản ứng, một bàn tay bịt chặt miệng cô, kéo mạnh vào góc khuất.
— Ngoan nào, tiểu thư… chỉ huy của cô sắp phải chọn giữa nhiệm vụ và mạng của cô đấy.
Linh cố vùng vẫy, đôi mắt mở to hoảng loạn. Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe tiếng súng vang lên — không xa. Một bóng người lao tới, động tác nhanh gọn, hạ gục kẻ bắt giữ.
Mùi thuốc súng còn chưa tan thì Hoàng Minh đã ôm chầm lấy cô, giọng khàn đặc:
— Anh đến rồi… không ai có thể lấy em khỏi tay anh.
Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt hòa trong mưa lạnh. Nhưng cả hai đều hiểu — đây chỉ mới là khúc dạo đầu cho cơn bão thật sự.