Cơn mưa vẫn rơi, từng hạt nặng trĩu như muốn khoét sâu vào da thịt. Hoàng Minh siết chặt Linh trong vòng tay, cảm giác lạnh giá từ cơ thể cô khiến anh càng thêm điên cuồng.
— Em có bị thương không? — giọng anh trầm khàn, vừa lo lắng vừa tức giận.
— Không… chỉ là… — Linh run run, câu nói nghẹn lại vì vẫn chưa hết sợ.
Anh gạt mái tóc ướt của cô sang một bên, ánh mắt quét nhanh khắp cơ thể Linh để chắc chắn không có vết máu nào. Cô gái nhỏ nhắn ấy, trong mắt anh, quý giá hơn bất kỳ chiến lợi phẩm nào.
Phía sau, vài binh sĩ đã bắt giữ kẻ tấn công. Một tên bị thương, mặt méo xệch, vẫn cười nhạt:
— Chỉ huy Lê… hóa ra anh cũng có điểm yếu.
Hoàng Minh sải bước tới, một tay vẫn giữ Linh, tay còn lại nắm chặt cổ áo tên kia, giọng lạnh băng:
— Chạm vào cô ấy, mày sẽ chết mà không kịp biết tại sao.
Tên đó chỉ bật ra một tiếng khinh bỉ, nhưng ánh mắt thoáng sợ hãi. Anh hất hắn cho lính áp giải, rồi quay lại kéo Linh lên xe.
Chiếc xe lăn bánh trong đêm, tiếng mưa đập vào cửa kính. Không gian bên trong chỉ có tiếng thở gấp của Linh và nhịp tim dồn dập của Hoàng Minh.
— Tại sao họ lại nhắm vào em? — Linh khẽ hỏi, bàn tay siết góc áo anh.
— Bởi vì em là người của anh. — Hoàng Minh đáp thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm. — Với anh, đó là lý do duy nhất. Với kẻ thù… đó là điểm yếu duy nhất.
Linh cúi mặt, trái tim đập loạn. Cô biết tình cảm anh dành cho mình lớn đến mức nào, nhưng cũng hiểu nó nguy hiểm ra sao. Ở bên anh, cô vừa được che chở, vừa bị đẩy vào tầm ngắm.
Về đến doanh trại, Hoàng Minh đưa cô thẳng vào phòng riêng trong khu vực được canh gác nghiêm ngặt. Khi cửa đóng lại, khoảng cách giữa họ bỗng trở nên chật hẹp, hơi thở hòa vào nhau.
— Anh… — Linh chưa kịp nói thì môi đã bị chiếm lấy.
Nụ hôn của Hoàng Minh không dịu dàng, mà là sự chiếm hữu thô bạo, như muốn chứng minh rằng cô vẫn ở đây, vẫn thuộc về anh. Bàn tay anh siết lấy eo cô, kéo sát vào cơ thể rắn chắc.
— Đêm nay, em sẽ ở cạnh anh. — Giọng anh trầm thấp, như mệnh lệnh nhưng lại chứa đầy khát khao.
Cô chỉ kịp khẽ gật, rồi mọi suy nghĩ bị cuốn trôi bởi những đợt sóng cảm xúc.
Bên ngoài, tiếng mưa vẫn đều đặn rơi, còn trong căn phòng, nhiệt độ tăng lên từng chút một. Áo khoác ẩm ướt bị anh gạt sang một bên, để lộ làn da trắng mịn đang run rẩy. Bàn tay chai sạn vuốt dọc theo sống lưng cô, vừa dịu dàng vừa nóng bỏng.
Linh khẽ rên, môi mấp máy gọi tên anh. Hoàng Minh nghiêng đầu, hôn dọc từ cổ xuống vai, mỗi dấu hôn như khắc sâu lời tuyên thệ: Cô là của tôi, mãi mãi.
Khoảnh khắc ấy, không còn chiến tranh, không còn hiểm nguy — chỉ có hai con tim hòa chung nhịp đập, tìm kiếm nhau trong bóng tối.
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên len qua khe rèm. Linh mở mắt, cảm nhận vòng tay rắn chắc vẫn ôm trọn mình. Hoàng Minh đang ngủ, gương mặt bình yên hiếm thấy.
Cô khẽ mỉm cười, nhưng rồi ánh mắt trầm xuống khi nhớ lại lời hắn ta nói tối qua: “Chỉ huy cũng có điểm yếu…”
Cô biết, yên bình này mong manh lắm. Và sẽ còn nhiều giông bão chờ phía trước.