chỉ là giả hẹn hò

Chương 3: Ý tưởng hẹn hò giả xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Lâm Ngọc Vy thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa khó xử. Trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh Hạ Thần tối hôm trước, dáng người cao ráo, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy tinh tế. Cô thở dài, tự nhủ: “Nếu hôm nay không cố gắng bình tĩnh, chắc chắn sẽ làm gì đó ngớ ngẩn mất.”

Ngọc Vy ăn sáng vội vàng, vừa nhai vừa lướt điện thoại. Tin nhắn của Hạ Thần từ tối qua vẫn hiện trong hộp thoại:

“Nhớ, hôm nay chỉ giả vờ thôi. Không được lộ cảm xúc.”

Cô bấm cười, thầm nghĩ: Làm sao để giả vờ cho thuyết phục đây? Anh ta lạnh lùng mà quan sát kỹ quá, mình không được sơ suất chút nào.

Khi vừa bước ra khỏi căn hộ, Ngọc Vy nhận ra mẹ cô đang đứng đợi dưới tầng. Bà vẫy tay và cười: “Ngọc Vy, hôm nay đi sự kiện phải thật rạng rỡ đấy nhé. Con không được làm bố mẹ thất vọng.”

Ngọc Vy mỉm cười, cúi đầu: “Dạ, con biết rồi mẹ.”

Trên đường đến sảnh sự kiện, Ngọc Vy suy nghĩ miên man. Cô tự hỏi: liệu mình có thể giữ vững thỏa thuận giả hẹn hò mà không bị Hạ Thần “thử thách” đến mức lộ cảm xúc thật không. Cô biết rõ, Hạ Thần không phải người dễ dàng bị qua mặt.

Khi Ngọc Vy đến nơi, không khí sảnh đã nhộn nhịp hơn ngày hôm trước. Các nhân viên công ty, bạn bè gia đình và khách mời đã tụ tập, cười nói rộn ràng. Cô vừa bước vào thì gặp ngay Hạ Thần, đứng ở góc sảnh như một bức tượng điển hình: áo vest đen, mái tóc vuốt gọn, ánh mắt lạnh nhưng khiến người ta không thể rời mắt.

“Ngọc Vy, hôm nay cô muốn hợp tác như thế nào?” – giọng anh trầm ổn, lạnh lùng nhưng mang theo một chút tinh quái.

Ngọc Vy đỏ mặt, thở hổn hển: “Chỉ… chỉ cần hôm nay giả vờ, không cần quá lộ liễu trước mọi người. Chỉ cần tự nhiên là được.”

Hạ Thần nhếch môi: “Tự nhiên thôi hay thân mật một chút?”

Ngọc Vy đỏ bừng mặt, lúng túng: Anh này đúng là thích trêu mình… “Chỉ cần tự nhiên thôi, được chưa?”

Anh gật đầu, ánh mắt vẫn quan sát cô cẩn thận: “Được, nhưng đừng để tôi phải nhắc lần nữa.”

Cả hai đi vào trong, cố gắng hòa mình vào đám đông. Ngọc Vy cảm nhận được vài ánh mắt tò mò dõi theo, nhưng Hạ Thần không hề bị chi phối, chỉ đi cạnh cô với dáng vẻ lịch lãm. Trong lòng cô vừa lo lắng vừa hồi hộp, tim đập liên hồi.

Ngọc Vy nhận ra một đồng nghiệp của bố cô đến gần và hỏi: “Ngọc Vy, hôm nay đi với ai vậy? Người này trông quen mà sao lạ quá?”

Ngọc Vy lúng túng, liếc nhìn Hạ Thần. Anh chỉ nhướng mày, ánh mắt vẫn lạnh nhưng thoáng cười: “Tôi là bạn trai cô ấy.”

Ngọc Vy lắp bắp: “V…vâng, đây là bạn trai tôi, Hạ Thần.”

Người đồng nghiệp tròn mắt: “Bạn trai thật sao? Thật may mắn quá!”

Ngọc Vy cố gắng duy trì vẻ tự nhiên, nhưng lòng vẫn loạn nhịp. Hạ Thần đứng cạnh, giọng trầm ổn: “Chúng ta hãy giữ thái độ tự nhiên thôi.”

Trong lúc di chuyển, Ngọc Vy vấp nhẹ, suýt ngã vào Hạ Thần. Anh kịp nắm tay cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng: “Cẩn thận.”

Ngọc Vy đỏ mặt, lí nhí: “Xin lỗi, em không cố ý…”

Anh nhếch môi, nụ cười vừa lạnh vừa bí ẩn: “Không sao. Nhưng nếu lần sau còn vậy, tôi sẽ phạt cô đấy.”

Ngọc Vy vừa tức vừa thấy tim mình đập loạn. Anh này vừa lạnh vừa thích trêu mình… đúng kiểu nam chính ngôn tình TQ…

Sự kiện diễn ra trong tiếng cười nói, ánh đèn lung linh và nhạc nền dịu êm. Một trò chơi nhóm được MC giới thiệu, và Ngọc Vy vô tình được xếp cùng Hạ Thần. Nhiệm vụ là xây tháp giấy, các cặp đôi phải hợp tác hoàn thành.

Ngọc Vy nhìn anh: “Anh… có biết chơi không?”

Hạ Thần nhếch môi: “Tôi sẽ hướng dẫn cô.”

Cả hai bắt đầu xếp giấy, nhưng Ngọc Vy vụng về, tờ giấy liên tục bị lệch. Hạ Thần cầm tay cô, nhẹ nhàng điều chỉnh: “Được rồi, để tôi làm.” Khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau, Ngọc Vy đỏ bừng mặt, cố tập trung vào việc xếp giấy nhưng tim vẫn đập rộn ràng.

Mọi tiếng cười, ánh mắt xung quanh khiến cô vừa xấu hổ vừa vui sướng. Hạ Thần vẫn tập trung vào thử thách, nhưng thỉnh thoảng liếc cô, ánh mắt tò mò. Ngọc Vy tự hỏi liệu anh ta có thực sự chỉ là “bạn trai giả” hay đang quan sát từng hành động của cô.

Khi trò chơi kết thúc, đội của họ chiến thắng. Hạ Thần nhấc cằm cô, giọng trầm: “Cô không tệ. Nhưng vẫn còn vụng về.”

Ngọc Vy đỏ mặt, vừa bực vừa vui. Anh ta để ý từng chi tiết nhỏ nhặt của mình…

Trong lúc mọi người chụp ảnh, Hạ Thần kéo cô ra một góc, ánh mắt nghiêm túc: “Nhớ, hôm nay chỉ giả vờ thôi. Không được lộ cảm xúc.”

Ngọc Vy gật đầu, lòng rối bời. Giả vờ… nhưng sao tim mình cứ loạn nhịp thế này…

Sau sự kiện, khi ra về, Ngọc Vy và Hạ Thần đi cạnh nhau. Khoảng cách vừa đủ để tim cô đập nhanh mà không phá vỡ “thỏa thuận giả hẹn hò”. Anh đột ngột hỏi: “Cô cảm thấy hôm nay thế nào?”

Ngọc Vy lí nhí: “V…vừa hồi hộp vừa… vui ạ.”

Hạ Thần nhếch môi, ánh mắt vẫn lạnh nhưng tinh tế: “Vậy là tốt. Chúng ta còn phải luyện tập nhiều để thỏa thuận này trông thật nhất.”

Ngọc Vy thở dài, vừa mệt vừa hồi hộp. Chỉ là giả hẹn hò… nhưng sao tim mình cứ loạn nhịp thế này?

Cô biết, hành trình giả hẹn hò với Hạ Thần mới chỉ bắt đầu. Và trong thâm tâm, cô cảm thấy vừa tò mò vừa bối rối, không biết điều gì đang chờ đón mình trong những ngày tới…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×