chỉ là giả hẹn hò

Chương 4: Thử thách đầu tiên – chụp ảnh cặp đôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Ngọc Vy thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cuộc hẹn hôm qua vẫn còn in đậm trong trí nhớ, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tế của Hạ Thần khiến cô không thể quên. Cô tự nhủ: “Hôm nay mình phải bình tĩnh… chỉ giả vờ thôi, không được để tim mình rối lên nữa.”

Sau khi chuẩn bị xong, Ngọc Vy mặc một bộ váy trắng nhẹ nhàng, tóc buông tự nhiên, vừa nữ tính vừa thanh lịch. Cô nhìn vào gương, hít sâu, tự nhủ: “Chỉ cần hôm nay hợp tác trọn vẹn, bố mẹ sẽ yên lòng… còn mình thì… hy vọng không làm gì quá lố.”

Khi cô bước vào sảnh nhà, không khí đã nhộn nhịp hơn hôm trước. Tiếng nhạc nền nhẹ nhàng, ánh đèn vàng lung linh phản chiếu trên sàn, mọi người cười nói rộn ràng. Và ngay góc phòng, Hạ Thần đứng đó, như một bức tượng điển hình: áo vest đen gọn gàng, mái tóc vuốt phẳng, ánh mắt hướng về cô.

Anh tiến lại gần, giọng trầm ổn: “Ngọc Vy, hôm nay cô đã sẵn sàng chưa?”

Ngọc Vy đỏ mặt, gật đầu: “Dạ… chỉ cần hôm nay giả vờ, giữ thái độ tự nhiên, không lộ cảm xúc là được.”

Hạ Thần nhếch môi, ánh mắt thoáng tinh quái: “Chỉ tự nhiên thôi hay… thêm chút thân mật?”

Ngọc Vy đỏ bừng, cố gắng cười gượng: “Chỉ tự nhiên thôi. Nhớ nhé!”

Anh gật đầu, ánh mắt lạnh nhưng quan sát tỉ mỉ. Cô biết, Hạ Thần không phải người dễ qua mặt.

Ngay khi họ xuất hiện, mẹ Ngọc Vy tiến lại, ánh mắt sáng lên: “À, Ngọc Vy, hôm nay con có bạn đồng hành thật rồi hả? Đúng là đẹp đôi!”

Ngọc Vy ngượng ngùng, lí nhí: “Dạ… vâng, mẹ ạ.”

Hạ Thần đứng cạnh, vẻ điềm tĩnh: “Vâng, tôi là bạn trai cô ấy.”

Bữa sáng diễn ra nhanh chóng, nhưng Ngọc Vy cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Mọi ánh mắt đều dõi theo họ, những người thân, bạn bè và đồng nghiệp của bố mẹ dường như tò mò hơn bao giờ hết.

Sau khi kết thúc bữa sáng, mẹ cô kéo Ngọc Vy ra một bên: “Con và Hạ Thần hôm nay sẽ phải chụp ảnh cặp đôi. Chắc chắn phải thật tự nhiên, để mọi người nhìn vào sẽ tin là thật.”

Ngọc Vy thở dài, vừa phấn khích vừa lo lắng: Chụp ảnh cặp đôi… chỉ là giả vờ nhưng sao tim mình cứ nhảy loạn lên thế này?

Hạ Thần đứng cạnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng quan sát tỉ mỉ từng cử chỉ của cô. Anh nhếch môi: “Cô có biết chụp ảnh thế nào cho tự nhiên không?”

Ngọc Vy đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… cũng không hẳn… Anh… anh hướng dẫn tôi nhé.”

Anh gật đầu, bàn tay bất giác đặt lên vai cô, vừa đủ gần để khiến cô cảm thấy ấm áp nhưng không quá lộ liễu. Ngọc Vy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim đập nhanh không ngừng.

Khi đến phòng chụp ảnh, ánh sáng được bố trí lung linh, phông nền màu trắng và vàng nhẹ, tạo cảm giác ấm áp. Nhiếp ảnh gia – một người quen của gia đình – mỉm cười: “Hai bạn cứ tự nhiên thôi, tôi chỉ cần bấm máy thôi.”

Ngọc Vy cúi đầu, thở dài: “Tự nhiên… thật khó.”

Hạ Thần nhích lại gần, kéo cô vào khung hình: “Cô đứng đây, nhìn tôi. Nhẹ nhàng, cười một chút thôi.”

Ngọc Vy đỏ mặt, cố gắng mỉm cười, nhưng ánh mắt lúng túng nhìn vào anh. Hạ Thần quan sát, ánh mắt sắc bén, nhưng hơi nghiêng đầu, khẽ nhếch môi: “Đúng rồi… nhưng cô quá gượng gạo. Thư giãn một chút.”

Cô hít sâu, cố gắng để ánh mắt tự nhiên. Khoảnh khắc bàn tay chạm vào tay Hạ Thần khi anh chỉnh dáng, Ngọc Vy đỏ bừng mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa hồi hộp. Tim cô đập loạn nhịp, nhưng cô biết, nếu muốn giả vờ thuyết phục, cô phải tập trung.

Nhiếp ảnh gia bấm máy liên tục, chỉ đạo: “Cười thêm một chút, ánh mắt nhìn vào nhau, như đang trò chuyện.”

Ngọc Vy ngẩng lên, ánh mắt vô tình chạm vào Hạ Thần. Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh nhưng có chút dịu dàng, khiến cô hít sâu và cố gắng mỉm cười thật tự nhiên.

Trong lúc chụp, một vài tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Ngọc Vy đứng hơi nghiêng, suýt vấp, Hạ Thần kịp kéo lại. Cô đỏ mặt, lí nhí: “Xin lỗi, tôi không cố ý…”

Anh gật đầu, giọng trầm: “Không sao. Nhưng lần sau, phải đi đứng cẩn thận hơn.”

Cả hai tiếp tục tạo dáng, Hạ Thần nhích lại gần, hướng dẫn cô tựa vào vai mình, đặt tay nhẹ lên tay cô. Ngọc Vy cảm thấy tim mình loạn nhịp, vừa bối rối vừa ngượng ngùng. Anh quan sát cô, ánh mắt tỉ mỉ, khiến cô không thể rời mắt.

Một vài ánh mắt xung quanh tò mò nhìn vào họ, nhưng Hạ Thần vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không hề phô trương. Ngọc Vy cảm thấy vừa hài hước vừa hồi hộp, tự nhủ: Anh ta vừa lạnh vừa tinh tế… đúng là nam chính chuẩn ngôn tình.

Nhiếp ảnh gia vừa bấm máy vừa nói: “Tuyệt vời! Giữ ánh mắt nhìn nhau như đang trò chuyện. Cô gái, cô cười tự nhiên một chút. Chàng trai, nhìn cô ấy dịu dàng hơn.”

Hạ Thần nhích sát, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Ngọc Vy, khiến cô đỏ mặt đến tận mang tai. Anh thở khẽ: “Tự nhiên thôi, không cần gượng gạo.”

Ngọc Vy cố gắng thư giãn, ánh mắt dần mềm mại. Cô thầm nghĩ: Chỉ là giả hẹn hò… nhưng sao cảm giác gần gũi thế này…

Chụp xong vài tấm, cả hai ra ngoài kiểm tra kết quả. Những bức ảnh đầu tiên khiến Ngọc Vy vừa ngượng vừa thích thú. Hạ Thần đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn lạnh nhưng tinh tế: “Được rồi, bức ảnh này trông khá tự nhiên. Cô đã tiến bộ hơn hôm qua.”

Ngọc Vy đỏ mặt, vừa tức vừa vui: “Anh… anh quá khó tính…”

Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Đúng là khó tính, nhưng chỉ để bảo vệ cô thôi.”

Ngọc Vy hít sâu, tim đập nhanh, vừa mệt vừa hồi hộp. Cô biết, hành trình giả hẹn hò này sẽ còn nhiều thử thách hơn nữa, nhưng đồng thời cũng dần mở ra những cảm xúc thật mà cô chưa từng trải qua.

Trên đường về, Hạ Thần đi cạnh cô, khoảng cách vừa đủ gần để khiến tim cô loạn nhịp nhưng vẫn giữ được thỏa thuận giả hẹn hò. Anh đột ngột hỏi: “Hôm nay cô thấy thế nào?”

Ngọc Vy lí nhí, mắt nhìn xuống: “V…vừa hồi hộp vừa… vui ạ.”

Anh nhếch môi, ánh mắt vẫn lạnh nhưng tinh tế: “Vậy là tốt. Chúng ta còn phải luyện tập nhiều, để thỏa thuận trông thật nhất.”

Ngọc Vy thở dài, vừa mệt vừa hồi hộp: Chỉ là giả hẹn hò… nhưng sao tim mình cứ loạn nhịp thế này?

Và cô biết, thử thách đầu tiên – chụp ảnh cặp đôi – đã kết thúc, nhưng hành trình giả hẹn hò với Hạ Thần mới chỉ bắt đầu. Những ngày tới sẽ còn nhiều tình huống dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng mở ra những cảm xúc thật ngọt ngào mà cô chưa từng trải qua…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×