chỉ là giả hẹn hò

Chương 5: Những ngày giả hẹn hò đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Vy thức dậy với tâm trạng vừa lo lắng vừa hồi hộp. Cuộc thử nghiệm giả hẹn hò với Hạ Thần đã chính thức bắt đầu, và cô biết rằng mọi hành động, ánh mắt hay cử chỉ đều có thể bị anh quan sát kỹ càng. Cô hít sâu, chỉnh lại tóc, nhìn vào gương và tự nhủ: “Chỉ cần bình tĩnh, tự nhiên… không được lộ cảm xúc thật.”

Ăn sáng xong, Ngọc Vy nhận được tin nhắn từ Hạ Thần:

“Hôm nay chúng ta sẽ đi dạo phố. Hãy giữ thái độ như cặp đôi thật nhé.”

Cô nhăn mặt, vừa mệt vừa lo: Đi dạo phố? Làm sao để tự nhiên giữa bao ánh mắt xung quanh… Nhưng cô biết, không còn đường lui. Cô trả lời nhanh: “Dạ, tôi hiểu.”

Khi đến điểm hẹn, Hạ Thần đã đứng sẵn ở cổng, áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẫn phong thái lạnh lùng nhưng ánh mắt tinh tế. Anh nhếch môi khi thấy cô: “Đúng giờ. Cô chuẩn bị chưa?”

Ngọc Vy gật đầu, tim đập nhanh, cố giữ bình tĩnh. Cô thầm nghĩ: Anh ta lạnh lùng vậy… nhưng sao khiến tim mình loạn nhịp dữ dội đến thế…

Họ đi cạnh nhau, khoảng cách vừa đủ gần để giữ “thỏa thuận giả hẹn hò” nhưng cũng đủ để Ngọc Vy cảm nhận hơi ấm từ anh. Những ánh mắt tò mò từ người đi đường khiến cô đỏ mặt liên tục. Hạ Thần bước chậm rãi, nhích lại gần, khẽ nói: “Bình tĩnh. Chỉ cần tự nhiên thôi.”

Ngọc Vy hít sâu, cố mỉm cười. Nhưng khi họ đi ngang qua một quán cà phê, Hạ Thần đột ngột kéo cô vào: “Chúng ta ngồi nghỉ một chút.”

Ngọc Vy vừa ngạc nhiên vừa mừng. Trong quán, không gian ấm áp, ánh đèn vàng dịu. Họ chọn một bàn ở góc, vừa đủ riêng tư nhưng vẫn nhìn thấy đường phố qua cửa kính.

Hạ Thần đặt cốc cà phê xuống bàn, ánh mắt vẫn quan sát cô: “Hôm nay cô có cảm thấy thoải mái chưa?”

Ngọc Vy đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… cũng bình thường… một chút hồi hộp thôi.”

Anh nhếch môi, ánh mắt thoáng cười: “Hồi hộp là bình thường. Nhưng đừng để cảm xúc thật lộ ra quá nhiều.”

Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại loạn nhịp. Cô biết, Hạ Thần không chỉ quan sát từng cử chỉ của mình mà còn tinh tế nhận ra mọi thay đổi trong cảm xúc.

Khi ra khỏi quán, Hạ Thần nắm nhẹ tay cô. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau, Ngọc Vy đỏ mặt, tim đập liên hồi. Cô cố hít sâu, vừa tự nhủ: Chỉ là giả vờ thôi… nhưng cảm giác ấm áp nơi tay khiến cô khó mà giữ vững tâm trí.

Trên đường đi, họ gặp một nhóm bạn học cũ của Ngọc Vy. Mọi người tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ngọc Vy, bạn trai này là ai thế? Trông đẹp đôi quá!”

Ngọc Vy lúng túng, ánh mắt tìm Hạ Thần. Anh cúi đầu nhẹ, giọng trầm ổn: “Tôi là bạn trai cô ấy.”

Ngọc Vy gật đầu, miệng mỉm cười, tim vẫn đập loạn nhịp. Cô tự nhủ: Anh ta quá bình tĩnh, đúng kiểu nam chính ngôn tình TQ…

Nhóm bạn học xin chụp vài bức ảnh chung. Hạ Thần đứng bên cạnh Ngọc Vy, ánh mắt lạnh nhưng dịu dàng, cánh tay bất giác đặt nhẹ lên vai cô. Ngọc Vy đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa vui sướng. Trong lòng cô dần nhận ra, giả hẹn hò có thể khiến cô trải qua những cảm xúc mà trước đây chưa từng có.

Sau khi chia tay nhóm bạn, họ tiếp tục đi dạo. Hạ Thần đột ngột dừng lại trước một cửa hàng sách. Anh nhìn Ngọc Vy: “Vào xem một chút đi. Tôi nghe nói cô thích đọc sách.”

Ngọc Vy hơi bất ngờ, rồi mỉm cười: “Dạ, đúng vậy.”

Trong cửa hàng, ánh sáng dịu, mùi giấy thơm nhẹ. Cô cầm một cuốn sách lên, mắt lướt qua các trang. Hạ Thần đứng cạnh, ánh mắt vẫn tinh tế: “Cô đọc gì mà tập trung thế?”

Ngọc Vy đỏ mặt, lí nhí: “Chỉ là… truyện ngắn thôi.”

Anh nhếch môi, ánh mắt thoáng dịu dàng: “Tôi thấy cô hợp với thể loại này.”

Cô cúi đầu, vừa ngượng vừa thấy ấm lòng. Chỉ là giả hẹn hò… nhưng sao lại cảm giác gần gũi đến vậy…

Khi ra khỏi cửa hàng sách, trời bắt đầu đổ mưa nhẹ. Hạ Thần rút ra một chiếc ô, che chắn cho Ngọc Vy. Cô đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… cảm ơn anh.”

Anh nhếch môi, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế: “Không sao. Chỉ cần giữ khoảng cách vừa đủ thôi.”

Ngọc Vy thầm nghĩ: Khoảng cách vừa đủ… nhưng sao tim mình cứ nhảy loạn nhịp thế này…

Họ đi dọc theo con phố, mưa nhẹ làm bầu không khí thêm lãng mạn. Hạ Thần nắm nhẹ tay cô, kéo cô sát lại để tránh mưa. Cô cảm nhận hơi ấm từ anh, tim đập nhanh không ngừng. Cô biết, giả hẹn hò chỉ là một thỏa thuận, nhưng cảm xúc thật của mình đã bắt đầu len lỏi.

Khi trở về nhà Ngọc Vy, mẹ cô đứng đợi ở cửa: “Hôm nay thế nào? Có tự nhiên không?”

Ngọc Vy mỉm cười, mắt lướt nhìn Hạ Thần: “Dạ… cũng ổn ạ.”

Hạ Thần đứng bên cạnh, giọng trầm ổn: “Cô đã làm tốt. Nhưng còn nhiều tình huống phải luyện tập để trông thật nhất.”

Ngọc Vy hít sâu, vừa mệt vừa hồi hộp: Hành trình giả hẹn hò này mới chỉ bắt đầu, mà sao tim mình đã loạn nhịp không ngừng…

Trong lòng cô, vừa tò mò vừa bối rối, nhưng đồng thời cũng dần cảm nhận được những cảm xúc thật mà trước đây chưa từng trải qua. Cô biết rằng, với Hạ Thần bên cạnh, những ngày giả hẹn hò sẽ còn nhiều tình huống dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng mở ra những cảm xúc ngọt ngào, khiến trái tim cô rung động từng phút từng giây…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×