chỉ là giả hẹn hò

Chương 6: Công khai trước bạn bè và gia đình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Ngọc Vy thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Hôm nay là ngày mà cô và Hạ Thần sẽ “công khai” mối quan hệ giả hẹn hò trước bạn bè và gia đình. Ngay cả khi chỉ là thỏa thuận, tim cô vẫn đập loạn nhịp. Cô đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc dài, nhìn vào mắt mình: “Chỉ cần bình tĩnh, tự nhiên, không được lộ cảm xúc thật. Đây là… thử thách quan trọng.”

Ăn sáng xong, Ngọc Vy nhận được tin nhắn từ Hạ Thần:

“Hẹn gặp lúc 9h. Hãy giữ thái độ tự nhiên. Mọi hành động của cô đều sẽ được quan sát kỹ lưỡng.”

Cô nhăn mặt, vừa mệt vừa lo: Quan sát kỹ lưỡng… anh ta quá nghiêm túc… Cô trả lời nhanh: “Dạ, tôi hiểu.”

Khi đến điểm hẹn, Hạ Thần đã đứng sẵn, áo sơ mi trắng, quần tây đen, mái tóc vuốt gọn. Ánh mắt anh lạnh nhưng tinh tế, quan sát từng chi tiết từ cách cô bước vào. Anh nhếch môi: “Đúng giờ. Cô đã sẵn sàng chưa?”

Ngọc Vy hít sâu, gật đầu: “Dạ… tôi… tôi sẵn sàng.”

Hạ Thần tiến sát cô, ánh mắt tinh tường: “Hãy nhớ, chỉ giả vờ thôi. Không được để cảm xúc thật lộ ra.”

Cô thầm nghĩ: Chỉ giả vờ thôi… nhưng sao tim mình cứ nhảy loạn lên thế này…

Họ đến nhà Ngọc Vy, nơi mọi người đã tụ tập chờ sẵn. Bố mẹ cô nở nụ cười, ánh mắt sáng lên khi thấy Hạ Thần đứng cạnh con gái. Bạn bè của Ngọc Vy cũng đã tập trung, tỏ vẻ tò mò. Không khí vừa háo hức vừa căng thẳng khiến Ngọc Vy cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Mẹ cô tiến lại gần, nắm tay cô: “Hôm nay phải thật tự nhiên nhé. Mọi người sẽ xem đây là bằng chứng cặp đôi thật của con đấy.”

Ngọc Vy gật đầu, mắt lướt nhìn Hạ Thần. Anh đứng thẳng, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế: “Cô sẽ làm tốt. Tôi sẽ hỗ trợ cô.”

Ngọc Vy thở dài, vừa hồi hộp vừa mừng. Cô biết, với Hạ Thần bên cạnh, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, dù tim cô vẫn rối bời.

Khi đứng trước mọi người, Hạ Thần khẽ cúi đầu chào: “Xin chào, tôi là Hạ Thần, bạn trai của Ngọc Vy.”

Mọi ánh mắt đều dồn vào anh, một vài người lặng đi vì vẻ điển trai và phong thái lạnh lùng nhưng lịch lãm. Ngọc Vy đỏ mặt, vừa ngượng vừa thấy tự hào. Cô thầm nghĩ: Anh ta… đúng là nam chính ngôn tình chuẩn TQ…

Các bạn của cô tiến lại gần, hỏi chuyện: “Ngọc Vy, kể thật đi, anh này là bạn trai thật hay giả? Trông đẹp đôi quá!”

Ngọc Vy hít sâu, ánh mắt lúng túng nhìn Hạ Thần. Anh cúi đầu nhẹ, giọng trầm ổn: “Tôi là bạn trai cô ấy.”

Cô gật đầu, miệng cười, mắt thoáng đỏ. Trong lòng, cô vừa hồi hộp vừa thấy tim ấm áp. Hành động bình tĩnh và dịu dàng của Hạ Thần khiến cô dần tin rằng giả vờ cũng có thể trở nên thật như thật.

Sau vài phút giới thiệu, mẹ cô kéo Ngọc Vy ra một bên: “Con sẽ phải tham gia một trò chơi nhỏ, chụp ảnh cặp đôi cùng Hạ Thần. Cố gắng tự nhiên nhé.”

Ngọc Vy hít sâu, thầm nghĩ: Chụp ảnh… với anh ta… và còn trước nhiều người… Tim cô đập nhanh, nhưng không còn đường lui. Cô gật đầu.

Trong lúc chụp ảnh, Hạ Thần nắm nhẹ tay cô, kéo cô sát vào người để tạo dáng tự nhiên. Khoảnh khắc hai tay chạm nhau, Ngọc Vy đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa cảm thấy hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Ánh mắt anh nhìn cô, lạnh nhưng dịu dàng, khiến cô cảm thấy khó thở.

Nhiếp ảnh gia liên tục nhắc: “Nhìn nhau như đang trò chuyện, cười một chút, tự nhiên thôi.”

Ngọc Vy cố gắng mỉm cười, ánh mắt lúng túng nhìn vào Hạ Thần. Anh cúi xuống, giọng trầm ổn: “Tự nhiên thôi. Không cần gượng gạo.”

Cô hít sâu, cố thư giãn. Nhưng trong lòng, cô nhận ra những cảm xúc thật bắt đầu xuất hiện: hồi hộp, ngượng ngùng và đôi chút rung động.

Khi chụp xong, mọi người vỗ tay khen ngợi: “Trông hai bạn đẹp đôi thật!”

Ngọc Vy đỏ mặt, vừa mệt vừa vui. Hạ Thần đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng: “Cô đã làm tốt. Nhưng vẫn còn nhiều tình huống phải luyện tập.”

Ngọc Vy thở dài, cảm thấy tim mình vừa loạn nhịp vừa ấm áp. Cô biết, hành trình giả hẹn hò này sẽ còn nhiều thử thách, nhưng đồng thời cũng mở ra những cảm xúc thật mà cô chưa từng trải qua.

Buổi chiều, họ đi dạo công viên gần nhà. Trời nắng nhẹ, gió thổi mát rượi. Hạ Thần nắm nhẹ tay Ngọc Vy, khoảng cách vừa đủ để tim cô loạn nhịp nhưng vẫn giữ thỏa thuận giả hẹn hò.

Ngọc Vy nhìn anh, ánh mắt vừa tò mò vừa bối rối: Sao anh ta vừa lạnh lùng vừa quan tâm đến từng cử chỉ của mình…

Hạ Thần dừng lại, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng: “Cô có cảm thấy thoải mái chưa?”

Ngọc Vy đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… cũng bình thường… chỉ hơi hồi hộp.”

Anh nhếch môi, ánh mắt tinh tế: “Hồi hộp là bình thường. Nhưng đừng để cảm xúc thật lộ ra quá nhiều.”

Ngọc Vy hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Nhưng khi anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô để tránh gió, tim cô đập mạnh hơn. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra, giả vờ hay thật, cảm xúc vẫn khó kiểm soát.

Trên đường về, Hạ Thần bất ngờ hỏi: “Cô cảm thấy thế nào về việc công khai hôm nay?”

Ngọc Vy lí nhí, mắt nhìn xuống: “V…vừa hồi hộp vừa… vui ạ.”

Anh nhếch môi, ánh mắt vẫn lạnh nhưng tinh tế: “Vậy là tốt. Chúng ta còn phải luyện tập nhiều, để mối quan hệ giả vờ này trông thật nhất.”

Ngọc Vy thở dài, vừa mệt vừa hồi hộp: Chỉ là giả hẹn hò… nhưng sao tim mình cứ loạn nhịp thế này…

Khi bước vào nhà, cô nhận ra trong lòng mình đã bắt đầu xuất hiện những cảm xúc thật, dù vẫn cố gắng che giấu. Hạ Thần đứng bên cạnh, ánh mắt quan sát, dịu dàng nhưng vẫn lạnh lùng, khiến cô vừa lo lắng vừa tò mò.

Cô biết, hành trình giả hẹn hò với Hạ Thần không chỉ là thử thách, mà còn là cơ hội để cô trải nghiệm những cảm xúc mới, từ sự quan tâm, ấm áp đến hồi hộp, bối rối. Những ngày tới chắc chắn sẽ còn nhiều tình huống dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến trái tim cô rung động từng phút từng giây.

Và trong lòng Ngọc Vy, một câu hỏi bắt đầu xuất hiện: Liệu cảm xúc thật có thể nảy nở từ mối quan hệ giả vờ này không?

Cô biết rằng, với Hạ Thần bên cạnh, mỗi ngày sẽ là một thử thách, một trải nghiệm, và cũng là một cơ hội để trái tim cô mở ra…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×