Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Vy thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa bối rối. Những ngày giả hẹn hò cùng Hạ Thần đã khiến trái tim cô rung động theo những nhịp riêng, mà bản thân cô vẫn chưa thể kiểm soát. Cô đứng trước gương, vuốt nhẹ mái tóc dài, tự nhủ: “Chỉ cần hôm nay bình tĩnh, đừng để cảm xúc thật lộ ra quá nhiều.” Nhưng cô biết, điều đó sẽ khó hơn bao giờ hết.
Ăn sáng xong, Ngọc Vy nhận được tin nhắn từ Hạ Thần:
“Hẹn gặp lúc 10h. Hãy chuẩn bị tinh thần. Hôm nay sẽ là thử thách gần gũi.”
Cô nhăn mặt, tim đập nhanh. Thử thách gần gũi… anh ta sẽ làm gì đây? Cô trả lời nhanh: “Dạ, tôi hiểu.”
Khi đến điểm hẹn, Hạ Thần đã đứng sẵn. Áo sơ mi trắng gọn gàng, quần tây đen, mái tóc vuốt phẳng. Anh nhếch môi: “Đúng giờ. Cô đã sẵn sàng chưa?”
Ngọc Vy hít sâu, gật đầu: “Dạ… tôi… tôi sẵn sàng.”
Anh tiến lại gần, ánh mắt tinh tường: “Nhớ, hôm nay chỉ giả vờ thôi. Không được để cảm xúc thật lộ ra.”
Cô thở dài, vừa lo lắng vừa hồi hộp. Chỉ giả vờ thôi… nhưng sao tim mình cứ nhảy loạn lên thế này…
Họ đi dạo trong công viên, không khí mát mẻ, ánh nắng dịu chiếu qua tán lá. Hạ Thần nắm nhẹ tay cô, khoảng cách vừa đủ để giữ thỏa thuận giả hẹn hò, nhưng cũng đủ để Ngọc Vy cảm nhận hơi ấm từ anh. Cô đỏ mặt, vừa hồi hộp vừa thấy tim đập rộn ràng.
Trên đường, họ gặp một nhóm bạn học cũ của Ngọc Vy. Một cô bạn tò mò: “Ngọc Vy, bạn trai này là ai? Trông đẹp đôi quá!”
Ngọc Vy lúng túng, ánh mắt tìm Hạ Thần. Anh cúi đầu, giọng trầm ổn: “Tôi là bạn trai cô ấy.”
Cô gật đầu, cười nhẹ, tim vẫn loạn nhịp. Anh đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh nhưng dịu dàng, khiến cô vừa hồi hộp vừa thấy ấm lòng.
Sau khi chia tay nhóm bạn, họ dừng chân bên băng ghế trong công viên. Hạ Thần nghiêng người về phía cô, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng: “Cô có cảm thấy thoải mái chưa?”
Ngọc Vy đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… cũng bình thường… chỉ hơi hồi hộp.”
Anh nhếch môi, ánh mắt tinh tế: “Hồi hộp là bình thường. Nhưng đừng để cảm xúc thật lộ ra quá nhiều.”
Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng khi Hạ Thần vô tình chạm nhẹ tay vào tay cô để đỡ cô tránh vũng nước, tim cô đập mạnh hơn. Khoảnh khắc ấy khiến Ngọc Vy nhận ra rằng, giả vờ hay thật, cảm xúc vẫn khó kiểm soát.
Họ tiếp tục đi bộ dọc theo con đường lát sỏi, mưa nhẹ bắt đầu rơi, tạo ra không khí lãng mạn. Hạ Thần rút ra một chiếc ô, che chắn cho Ngọc Vy. Cô đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… cảm ơn anh.”
Anh nhếch môi, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế: “Không sao. Chỉ cần giữ khoảng cách vừa đủ thôi.”
Ngọc Vy thầm nghĩ: Khoảng cách vừa đủ… nhưng sao tim mình cứ nhảy loạn nhịp thế này…
Khi trời bắt đầu ngớt mưa, Hạ Thần dẫn cô vào một quán trà nhỏ gần đó. Không gian ấm cúng, ánh đèn vàng dịu, mùi trà thơm thoang thoảng. Anh đặt cốc trà trước mặt cô, giọng trầm ổn: “Uống đi, trà nóng sẽ giúp cô bình tĩnh hơn.”
Ngọc Vy hít sâu, đưa tay cầm cốc, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Cô vừa mệt vừa hồi hộp, thầm nghĩ: Hành động này… sao khiến tim mình loạn nhịp dữ dội…
Hạ Thần ngồi xuống đối diện, ánh mắt quan sát cô: “Cô đã quen với việc giả hẹn hò chưa?”
Cô gật đầu, mắt lúng túng nhìn vào ly trà: “Dạ… cũng quen dần… nhưng vẫn… hơi hồi hộp.”
Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Hồi hộp là bình thường. Nhưng cô phải nhớ, tôi sẽ luôn bên cạnh để hỗ trợ cô.”
Ngọc Vy đỏ mặt, tim đập nhanh, cảm giác vừa ấm áp vừa lo lắng. Cô biết, giả vờ hay thật, những cảm xúc đang len lỏi trong tim cô.
Sau khi ra khỏi quán trà, họ tiếp tục đi dạo. Hạ Thần bất ngờ nắm nhẹ tay cô, kéo cô sát vào người để tránh gió. Khoảnh khắc ấy khiến Ngọc Vy đỏ bừng mặt, tim đập mạnh. Cô cố hít sâu, vừa tự nhủ: Chỉ giả vờ thôi… nhưng sao cảm giác gần gũi thế này…
Hạ Thần nhìn cô, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế: “Cô có cảm thấy khó chịu không?”
Ngọc Vy lắc đầu, mắt cúi xuống, thầm nghĩ: Không… không hề… nhưng sao tim mình lại đập nhanh thế này…
Anh nhếch môi, ánh mắt thoáng dịu dàng: “Đúng vậy, cảm xúc thật sẽ xuất hiện dần. Chỉ cần cô bình tĩnh, tất cả sẽ ổn.”
Ngọc Vy thở dài, vừa hồi hộp vừa thấy tim ấm áp. Cô nhận ra, giả hẹn hò đã khiến cô trải qua những cảm xúc mới: hồi hộp, ngượng ngùng, ấm áp, và đôi chút rung động.
Khi trở về nhà, mẹ Ngọc Vy đứng đợi ở cửa: “Hôm nay thế nào? Có tự nhiên không?”
Ngọc Vy mỉm cười, ánh mắt lướt nhìn Hạ Thần: “Dạ… cũng ổn ạ.”
Hạ Thần đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh nhưng dịu dàng: “Cô đã làm tốt. Nhưng còn nhiều tình huống phải luyện tập để trông thật nhất.”
Ngọc Vy hít sâu, vừa mệt vừa hồi hộp: Chỉ là giả hẹn hò… nhưng sao tim mình cứ loạn nhịp thế này…
Trong lòng cô, những cảm xúc thật bắt đầu len lỏi: thích thú khi được gần Hạ Thần, hồi hộp khi ánh mắt anh dừng lại trên cô, và cả những bối rối không tên. Cô nhận ra rằng, dù là giả vờ hay thật, trái tim cô đã bắt đầu rung động.
Hạ Thần đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn quan sát, dịu dàng nhưng lạnh lùng, khiến cô vừa tò mò vừa lo lắng. Cô biết, hành trình giả hẹn hò với Hạ Thần sẽ còn nhiều thử thách, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để cô trải nghiệm những cảm xúc thật, ngọt ngào, và chưa từng có.
Và trong lòng Ngọc Vy, một câu hỏi bắt đầu xuất hiện: Liệu cảm xúc thật có thể nảy nở từ mối quan hệ giả vờ này không?
Cô biết rằng, với Hạ Thần bên cạnh, mỗi ngày sẽ là một thử thách, một trải nghiệm, và cũng là cơ hội để trái tim cô mở ra…