chỉ là giả hẹn hò

Chương 8: Mưa bất ngờ và khoảnh khắc gần nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, Lâm Ngọc Vy thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa bối rối. Trời hôm nay có vẻ không nắng, bầu trời xám xịt như báo hiệu một cơn mưa bất ngờ. Cô hít sâu, đứng trước gương, chỉnh lại tóc, tự nhủ: “Chỉ cần bình tĩnh, tự nhiên… không được để cảm xúc thật lộ ra quá nhiều. Hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện.”

Ngọc Vy ăn sáng vội vàng, vừa ăn vừa lướt điện thoại, thấy tin nhắn từ Hạ Thần:

“Hẹn gặp 9h tại cổng trường cũ. Hôm nay sẽ có thử thách bất ngờ. Chuẩn bị tinh thần.”

Cô nhăn mặt, vừa hồi hộp vừa lo lắng: Thử thách bất ngờ… liệu anh ta sẽ làm gì đây? Cô trả lời nhanh: “Dạ, tôi hiểu.”

Khi đến điểm hẹn, Hạ Thần đã đứng sẵn. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, mái tóc vuốt gọn, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế. Anh nhếch môi: “Đúng giờ. Cô đã chuẩn bị chưa?”

Ngọc Vy gật đầu, tim đập rộn ràng. “Dạ… tôi… tôi sẵn sàng.”

Anh tiến gần, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng: “Nhớ, hôm nay chỉ giả vờ thôi. Không được để cảm xúc thật lộ ra.”

Cô thở dài, vừa lo lắng vừa hồi hộp. Chỉ giả vờ thôi… nhưng sao tim mình cứ nhảy loạn lên thế này…

Họ bắt đầu đi dạo quanh khu trường cũ, nơi họ từng học. Không khí yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua, nhưng bất chợt, trời đổ mưa rào. Ngọc Vy chưa kịp phản ứng, đã ướt sũng.

Hạ Thần rút ra một chiếc ô, nhưng không đủ che cả hai. Anh nhanh chóng kéo cô sát vào người, khoảng cách vừa đủ để tim cô loạn nhịp. Khoảnh khắc ấy khiến Ngọc Vy đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ anh.

Ngọc Vy lí nhí: “D…dạ… cảm ơn anh…”

Anh nhếch môi, ánh mắt lạnh nhưng tinh tế: “Chỉ cần giữ khoảng cách vừa đủ thôi. Cô sẽ quen dần.”

Cô hít sâu, cố gắng thư giãn, nhưng cảm giác gần gũi khiến tim cô đập rộn ràng. Khoảng cách giả vờ nhưng cảm giác thật đã bắt đầu xuất hiện.

Mưa ngày càng nặng hạt, họ không thể tiếp tục đi dạo. Hạ Thần nhìn quanh, rồi kéo Ngọc Vy vào một quán cà phê gần đó, nơi ánh đèn vàng dịu, mùi cà phê thơm thoang thoảng.

Anh đặt cốc cà phê trước mặt cô, ánh mắt vẫn quan sát: “Uống đi, trà nóng sẽ giúp cô bình tĩnh.”

Ngọc Vy đỏ mặt, hít sâu, đưa tay cầm cốc, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Cô vừa mệt vừa hồi hộp, thầm nghĩ: Hành động này… sao khiến tim mình loạn nhịp dữ dội…

Ngồi đối diện Hạ Thần, cô thấy anh nhìn mình với ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Anh hỏi: “Cô cảm thấy thế nào khi mưa bất ngờ?”

Ngọc Vy lúng túng, mắt cúi xuống: “V…vừa bất ngờ vừa… hồi hộp ạ.”

Anh nhếch môi, ánh mắt tinh tế: “Hồi hộp là bình thường. Nhưng đừng để cảm xúc thật lộ ra quá nhiều. Cô phải tự tin hơn.”

Cô hít sâu, cố mỉm cười. Nhưng khi anh vô tình đưa tay vuốt tóc cô để tránh nước mưa nhỏ trên trán, tim cô đập mạnh hơn. Khoảnh khắc ấy khiến Ngọc Vy nhận ra rằng, giả vờ hay thật, cảm xúc thật vẫn len lỏi.

Anh đứng dậy, kéo cô ra phía cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt dịu dàng: “Thấy chưa, mưa đôi khi cũng đem lại điều bất ngờ thú vị. Giống như cảm xúc của cô và tôi vậy.”

Ngọc Vy đỏ mặt, tim đập mạnh, ánh mắt lúng túng. Cô cố gắng tập trung vào mưa, nhưng không thể ngăn mình nhìn anh. Chỉ giả vờ thôi… nhưng sao cảm giác gần gũi thế này…

Khi mưa giảm, họ rời quán cà phê, nhưng trời vẫn ẩm ướt. Hạ Thần nắm nhẹ tay Ngọc Vy, kéo cô sát vào người để tránh gió lạnh. Khoảng cách ấy khiến cô vừa xấu hổ vừa thấy ấm áp.

Trên đường về, một chiếc xe taxi đi ngang, bắn nước bẩn lên quần áo của cô. Ngọc Vy hoảng hốt, nhưng Hạ Thần kịp kéo cô vào chỗ khô ráo, tay vẫn không rời cô.

Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Bây giờ cô ổn chứ?”

Cô gật đầu, tim đập loạn nhịp, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng. Hành động nhỏ của anh… sao lại khiến tim mình nhảy loạn nhịp đến thế…

Khi về đến nhà, Ngọc Vy mệt nhưng tim vẫn rung động không ngừng. Cô ngồi trên ghế sofa, mắt lướt nhìn Hạ Thần. Anh đứng bên cạnh, ánh mắt quan sát, lạnh lùng nhưng đầy dịu dàng: “Hôm nay cô đã trải qua thử thách gần gũi đầu tiên. Cô cảm thấy thế nào?”

Ngọc Vy lí nhí, mắt cúi xuống: “D…dạ… vừa hồi hộp vừa… vui ạ.”

Anh nhếch môi, ánh mắt tinh tế: “Đúng vậy. Cô đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng còn nhiều thử thách nữa đang chờ.”

Ngọc Vy hít sâu, vừa mệt vừa hồi hộp. Cô nhận ra, cảm xúc giả vờ đã bắt đầu len lỏi thành cảm xúc thật. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ của Hạ Thần khiến trái tim cô rung động từng phút từng giây.

Cô biết rằng, hành trình giả hẹn hò với Hạ Thần sẽ còn nhiều tình huống bất ngờ, dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng mở ra những khoảnh khắc ngọt ngào và ấm áp.

Trong lòng Ngọc Vy, một câu hỏi bắt đầu xuất hiện: Liệu cảm xúc thật có thể nảy nở từ mối quan hệ giả vờ này không?

Và với Hạ Thần bên cạnh, mỗi ngày là một thử thách, một trải nghiệm, và cũng là cơ hội để trái tim cô mở ra, đón nhận những cảm xúc mà trước đây chưa từng có…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×