chiếc ghế xoay ma quái

Chương 3: Tiếng thì thầm trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, Minh không ngủ được. Căn phòng trọ vốn đã nhỏ, giờ đây lại như bị thu hẹp thêm bởi sự hiện diện của chiếc ghế xoay cũ kỹ kia. Ánh đèn đường hắt qua khe cửa sổ, phản chiếu một phần bóng ghế đổ dài trên tường. Thỉnh thoảng, bóng đó như rung nhẹ, dù bên ngoài hoàn toàn không có gió. Minh nằm nghiêng, kéo chăn lên tới cằm, mắt dán vào chiếc ghế. Hắn tự nhủ: “Chỉ là ảo giác thôi… mình mệt quá nên tưởng tượng”. Nhưng càng cố nhắm mắt, cảm giác có ai đó đang ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình, càng rõ rệt.

Tiếng “kẽo kẹt… kẽo kẹt…” bất chợt vang lên. Minh mở choàng mắt. Chiếc ghế xoay đang từ từ quay, rất chậm, như thể có người vô hình đang ngồi và xoay nó bằng một lực cực nhẹ. Trái tim Minh đập thình thịch, mồ hôi túa ra. Hắn định bật dậy bật đèn, nhưng bàn tay lại run lẩy bẩy, cứng như bị đông cứng lại. Tiếng ghế quay dừng hẳn, không gian rơi vào tĩnh lặng đến mức Minh nghe rõ cả nhịp tim mình.

Rồi, giữa cái im ắng đó, một tiếng thì thầm lạnh lẽo vang lên từ ngay sát bên tai:
“Ngồi… đi…”

Minh giật bắn, lùi sát vào tường. Tiếng đó không giống giọng người bình thường — vừa khàn khàn, vừa kéo dài, lại vang vọng như vọng từ một cái giếng sâu. Hắn run rẩy quét mắt khắp phòng, nhưng chẳng thấy ai. Chiếc ghế vẫn ở nguyên chỗ, chỉ hơi lệch hướng so với lúc nãy, như thể ai đó vừa mới đứng dậy.

Không chịu nổi nữa, Minh bật dậy, bật hết đèn phòng. Ánh sáng vàng nhạt trùm lên mọi vật. Chiếc ghế đứng im, lặng lẽ. Minh bước đến gần, định kéo nó sang góc khác. Nhưng khi vừa chạm tay vào, hắn cảm nhận rõ ràng bề mặt ghế… ấm như vừa có người ngồi lâu. Mùi hăng hắc của gỗ mục pha lẫn mùi ẩm mốc xộc vào mũi, khiến Minh buồn nôn.

Cố trấn tĩnh, Minh đẩy mạnh ghế vào sát tường, quay lưng bỏ đi. Nhưng khi vừa quay lại giường, tiếng “cạch” vang lên phía sau. Minh quay phắt lại — chiếc ghế đã xoay ngược ra, hướng thẳng về phía hắn. Không thể chịu nổi, Minh chạy ra khỏi phòng, sang ngủ nhờ phòng trọ của thằng bạn cùng dãy.

Sáng hôm sau, Minh trở về, cố tự trấn an rằng tất cả chỉ là do mình bị ám ảnh. Nhưng khi mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến hắn đứng sững: chiếc ghế nằm ngay giữa phòng, và trên mặt ghế là một vết lõm tròn sâu xuống, giống hệt dấu tích mà ai đó vừa ngồi cả đêm. Xung quanh ghế là những vết xước mới trên sàn gỗ, như bị kéo lê nhiều lần.

Minh vội vã đi tìm bà chủ trọ để hỏi về nguồn gốc của chiếc ghế. Bà chủ, một người phụ nữ tầm 60, nghe xong thì hơi giật mình, nhưng rồi chỉ cười gượng:
— “À… cái ghế đó à? Nó để trong kho lâu lắm rồi. Trước cũng là của một ông thuê phòng này… ổng mất rồi. Cậu cần thì cứ dùng, không thì tôi cho bỏ đi.”

Minh hỏi dồn:
— “Ông ấy mất vì sao?”

Bà chủ tránh ánh mắt, nói nhỏ:
— “Nghe đâu… ông ta treo cổ ngay tại chỗ đó. Trên chính cái ghế ấy…”

Câu nói như một nhát dao lạnh xuyên vào tâm trí Minh. Bỗng nhiên, mọi chuyện tối qua trở nên rõ ràng hơn nhưng cũng đáng sợ gấp bội. Hình ảnh một người đàn ông treo lơ lửng, dưới chân là chiếc ghế xoay, cứ hiện lên rõ mồn một. Minh nuốt khan, cố nở một nụ cười gượng với bà chủ rồi quay về phòng.

Hắn định vứt chiếc ghế ra ngoài ngay lập tức, nhưng khi vừa chạm tay vào, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Bàn tay hắn như bị dính chặt vào tay vịn ghế, phải cố lắm mới rút ra được. Đêm đó, Minh dọn sang phòng bạn ngủ tiếp. Nhưng lạ thay, khi quay lại, chiếc ghế lại yên vị ở giữa phòng, dù hắn nhớ rất rõ đã đẩy nó vào sát tường trước khi rời đi.

Cứ thế, sự hiện diện của chiếc ghế xoay ngày càng trở nên nặng nề. Minh bắt đầu nghe thấy tiếng bánh xe ghế lăn trên sàn vào ban đêm, có khi còn kèm theo tiếng thở dài khe khẽ. Một lần, hắn mở mắt giữa đêm và thấy bóng một người ngồi trên ghế — bóng đó quay lưng lại, nhưng tóc dài, rối bù, và dường như đang xoay ghế rất chậm. Minh vội nhắm nghiền mắt, giả vờ ngủ, nhưng cảm giác lạnh toát từ phía ghế lan dần khắp phòng, khiến hắn run bần bật.

Đến lúc này, Minh hiểu rằng mình không chỉ đang sống chung với một món đồ cũ, mà là với thứ gì đó… còn sót lại từ một cái chết bi thảm. Và dường như, nó không muốn hắn tránh xa — nó muốn hắn… ngồi vào chỗ đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×