Sau khi gửi lá thư mô tả về thế giới 2025, Lam An không thể tập trung vào công việc phục hồi cổ vật. Tay cô cứ vô thức lần mò đến chiếc hộp gỗ, nằm khuất trong ngăn kéo bàn làm việc.
Sự lo lắng về vết nứt trên chiếc hộp và thời gian hữu hạn của họ đã thay thế sự cô độc quen thuộc trong cô. Cô không còn cảm thấy lạc lõng giữa bảo tàng nữa, bởi cô đang có một cuộc sống mãnh liệt song song, bị ngăn cách bởi bảy thập kỷ.
Lam An quyết định dành thời gian để đọc lại toàn bộ những lá thư gốc mà Hoàng Nam đã viết cho Thanh. Cô cần phải hiểu rõ Hoàng Nam là ai, và mối quan hệ của anh ta với cô Thanh kia sâu đậm đến mức nào.
Cô lấy chồng thư ra, sắp xếp chúng theo thứ tự thời gian, từ lá thư đầu tiên: Thứ Ba, ngày 10 tháng 5 năm 1955, đến những lá thư sau đó.
Những Lá Thư Của Hoàng Nam
Qua những dòng chữ, Hoàng Nam hiện lên không chỉ là một kiến trúc sư tài năng, mà còn là một tâm hồn nghệ sĩ bị giằng xé giữa trách nhiệm và khao khát.
Lá thư đầu tiên: Anh mô tả về việc phải rời xa Thanh để theo đuổi một dự án lớn ở thủ đô. Anh hứa sẽ trở về. Nỗi sợ hãi lớn nhất của anh là bị Thanh quên lãng trong sự cô đơn và bận rộn của thành phố lớn. “Sài Gòn rộng lớn, nhưng mỗi góc phố đều thiếu đi hơi thở của em.”
Lá thư giữa: Hoàng Nam bắt đầu chia sẻ về công việc. Anh đang thiết kế một nhà thờ lớn. Anh tỉ mỉ mô tả những bản vẽ, những đường nét kiến trúc, và cách anh cố gắng đưa “ánh sáng” vào từng chi tiết. Anh viết: “Anh muốn công trình của mình không chỉ là bê tông và sắt thép, mà là một nơi neo đậu cho linh hồn. Giống như em là nơi neo đậu cho linh hồn anh vậy.” Lam An nhận ra, Hoàng Nam luôn tìm kiếm một điểm tựa vững chãi để chống lại sự phù du của cuộc đời.
Lá thư đầy mâu thuẫn: Anh nhắc đến những khó khăn trong việc thuyết phục gia đình Thanh. Họ muốn Thanh kết hôn với một người đàn ông giàu có hơn, ổn định hơn. Hoàng Nam bày tỏ sự giận dữ và bất lực, nhưng ngay sau đó lại thề thốt sẽ chiến đấu đến cùng. “Anh sẽ dùng chính sự vững chãi của những công trình anh xây dựng để chứng minh tình yêu của anh không thể bị lung lay.” Lam An cảm thấy thương xót cho anh, một người đàn ông phải chiến đấu với những rào cản xã hội khắc nghiệt của năm 1955.
Lá thư gần cuối: Mọi chuyện trở nên bi kịch hơn. Hoàng Nam viết với nỗi đau tột cùng, ám chỉ rằng Thanh đã phải chọn lựa dưới áp lực gia đình. Anh không trách móc, chỉ bày tỏ sự chấp nhận đau khổ. Anh viết: “Anh hiểu rằng em đã làm điều em phải làm. Nhưng anh sẽ giữ chiếc hộp này, giữ tất cả những ký ức của chúng ta, để chứng minh rằng tình yêu của chúng ta, dù không thành, vẫn là một vật neo vĩnh cửu.”
Đọc đến đây, Lam An hiểu: Thanh đã không nhận được những lá thư đó. Những lá thư này là một chuỗi cảm xúc bị niêm phong, một lời từ biệt chưa bao giờ được gửi đi. Hoàng Nam đã cất chúng vào hộp sau khi mối tình tan vỡ, để chiếc hộp trở thành một lăng mộ cảm xúc cho tình yêu không thành.
Và chính sự tuyệt vọng mãnh liệt của tình yêu đó, như lời mẹ anh đã nói, đã kích hoạt chiếc hộp xuyên qua thời gian.
Lam An cảm thấy một trách nhiệm nặng nề đè lên vai mình. Cô không thể là Thanh, người yêu của anh. Nhưng cô lại là người duy nhất ở thế giới 2025 có thể cho Hoàng Nam một lời hồi đáp sau 70 năm anh cất giữ nỗi đau.
Khi cô đang chìm đắm trong những lá thư của quá khứ, chiếc hộp lại rung lên.
Lá thư mới, đề ngày Thứ Năm, ngày 12 tháng 5 năm 1955.
“Lam An, người kiến tạo tương lai của anh,
Anh đã đọc về thế giới 2025 của em. Những chiếc điện thoại, xe không người lái… anh thấy chúng rất thú vị, nhưng anh cũng thấy một nỗi buồn sâu sắc trong dòng chữ của em. Em nói rằng tình yêu cũng nhanh trong thời đại của em. Điều đó có làm em cô đơn không?
Anh không muốn làm em sợ hãi, nhưng sau khi đọc thư của em, chiếc hộp rung lên dữ dội. Vết nứt trên gỗ… nó đã lan rộng hơn một chút.
Lam An, anh phải hỏi em một điều, một điều quan trọng hơn cả thời gian. Anh có phải là người đàn ông cuối cùng đã viết một lá thư tình lãng mạn như vậy không? Anh đang xây dựng một thế giới mà không có những kết nối tinh thần sâu sắc này sao?
Hãy trả lời anh bằng sự thật 2025 của em.
Anh vẫn tin vào em, dù cho chiếc hộp có vỡ tan.
Hoàng Nam.”
Lam An nhìn lá thư. Hoàng Nam đang yêu cầu cô đối diện với sự thật cay đắng của thời đại cô. Anh đang hỏi cô về giá trị của sự lãng mạn trong thế kỷ 21.
Cô cầm bút, quyết định không dùng máy đánh chữ nữa. Cô muốn anh thấy nét chữ tay, một sự lãng mạn mà anh quen thuộc, một sự kết nối con người chân thật nhất.
“Hoàng Nam,
Anh không phải là người cuối cùng. Nhưng anh là người hiếm hoi. Thế giới 2025 của tôi đầy ắp những kết nối, nhưng lại thiếu đi sự gắn bó sâu sắc mà anh đã dành cho Thanh.
Có, tôi cô đơn. Tôi đã từ bỏ việc tìm kiếm một tình yêu như thế, và chỉ tìm thấy nó trong bảo tàng. Trong những lá thư cũ của anh.
Về chiếc hộp, anh nói đúng. Nó đang sụp đổ. Chúng ta phải tìm cách bảo tồn nó. Tôi cần biết về nguồn gốc của chiếc hộp từ phía anh: nó được cất giữ ở đâu, có quy tắc nào không?
Hoàng Nam, anh đã dùng tình yêu để niêm phong ký ức. Giờ đây, chúng ta phải dùng lý trí và tình yêu để bảo vệ khoảnh khắc kỳ diệu này.
Anh là thật. Và sự lãng mạn của anh là vĩnh cửu.
Lam An, người bạn đồng hành của anh.”
Lam An gấp lá thư, đặt vào chiếc hộp. Cô áp tai vào lớp gỗ lạnh lẽo, nghe thấy tiếng câm lặng của 70 năm thời gian. Cô không còn sợ hãi. Cô chỉ cảm thấy một tình yêu kỳ lạ, không thể nắm bắt, đang nở rộ giữa hai thế giới.