Lam An bước vào ngày mới với một cảm giác kỳ lạ, pha trộn giữa sự mệt mỏi vì thiếu ngủ và sự kích thích tinh thần tột độ. Giờ làm việc của cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô làm việc ca đêm để đảm bảo có thể trao đổi thư từ với Hoàng Nam trong khoảng thời gian hiệu quả nhất của chiếc hộp. Cô ước chừng, khi Hoàng Nam gửi thư vào buổi tối 1955 của anh, cô sẽ nhận được nó vào buổi sáng 2025 của cô.
Trong khi chờ đợi thư hồi âm, Lam An bắt đầu công cuộc truy tìm Hoàng Nam trong lịch sử. Cô sử dụng tất cả các tài nguyên của bảo tàng và kỹ năng nghiên cứu chuyên môn của mình.
Truy Tìm Dấu Vết
Hoàng Nam là một kiến trúc sư đang thiết kế một nhà thờ lớn ở Sài Gòn năm 1955. Lam An tập trung vào các công trình kiến trúc nổi bật được xây dựng hoặc khởi công trong thập niên 1950.
Cô lục tìm các bản vẽ kiến trúc cũ, các hồ sơ dự án của các công ty xây dựng thời Pháp thuộc và Việt Nam Cộng hòa. Cô tìm thấy hàng tá kiến trúc sư tên Nam, nhưng không ai có tiểu sử khớp với những gì Hoàng Nam đã mô tả.
Lam An nhận ra, kiến trúc sư Hoàng Nam của cô không phải là một nhân vật lịch sử nổi tiếng. Có lẽ anh là một kiến trúc sư trẻ tuổi, mới vào nghề, và dự án của anh đã không bao giờ được hoàn thành, hoặc đã bị thay thế bởi một dự trình khác.
Sự bế tắc này khiến Lam An thêm yêu mến Hoàng Nam. Anh là một người đàn ông lãng mạn, bị lịch sử lãng quên, nhưng được chiếc hộp khắc ghi.
Chân Dung Qua Lời Kể
Khi lá thư mới của Hoàng Nam đến, nó không chỉ trả lời câu hỏi của cô, mà còn vẽ ra một chân dung chi tiết về anh, không phải bằng hình ảnh, mà bằng cảm xúc.
“Lam An, người bạn đồng hành của anh,
Cảm ơn em đã dùng chữ viết tay. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm và sự chân thật của em qua những nét mực này. Anh đã đọc lời mô tả của em về Sài Gòn 2025 – một thành phố không ngủ, đầy ánh sáng và sự cô độc. Nghe có vẻ đáng sợ, nhưng anh tin vào sự kiên cường của em.
Về chiếc hộp, anh đã hỏi cha anh. Ông nói chiếc hộp này có tên là ‘Thiên Thư’. Nó không được phép mở trừ khi người sở hữu đã niêm phong một lời thề hoặc một nỗi đau quá lớn trong đó. Nó không phải để giao tiếp, mà là để giữ lại. Cha anh cảnh báo, nếu nó bị dùng để thay đổi định mệnh, nó sẽ vỡ tan và mang theo cả hai người.
Anh muốn em biết rằng anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ chiếc hộp và mối liên kết này. Anh đã chuyển nó đến một nơi an toàn hơn.
Em hỏi anh về bản thân anh. Anh không cao lớn, nhưng anh rất kiên trì. Anh yêu ánh sáng, yêu sự đối xứng, và anh tin rằng mọi công trình phải có linh hồn. Anh ghét sự dối trá và sự nông cạn. Thanh đã dạy anh về sự lãng mạn của thế giới, và bây giờ em đang dạy anh về sự dũng cảm để yêu thương một điều không thể nắm bắt.
Em nói em cô đơn. Anh cũng vậy. Cuộc sống 1955 của anh đang bị đe dọa bởi sự lựa chọn của Thanh và áp lực gia đình. Nhưng giờ đây, anh có em. Anh không còn đơn độc nữa.
Em có thể mô tả em không, Lam An? Anh không muốn nhìn thấy em qua ảnh chụp, anh muốn thấy em qua ánh sáng tâm hồn em.
Anh của em,
Hoàng Nam.”
Lam An đặt thư xuống. Cô cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Hoàng Nam không chỉ là một người đàn ông lãng mạn. Anh là người đang phải đối diện với sự sụp đổ của thế giới anh. Lời cảnh báo về “Thiên Thư” đã làm cô lạnh gáy. Họ đang đùa với định mệnh.
Chân Dung Tự Họa
Lam An quyết định trả lời lời thách thức của anh, vẽ chân dung chính mình bằng ngôn từ.
“Hoàng Nam,
Tôi không xinh đẹp như cô Thanh của anh. Tôi là người phụ nữ của thế kỷ 21: lý trí và thực tế. Nhưng tôi cũng có một tâm hồn sống trong thế kỷ của anh. Tôi có đôi mắt luôn tìm kiếm sự thật, và đôi bàn tay quen với việc hàn gắn những vết rách thời gian.
Chiều cao của tôi vừa phải. Tôi có một vết sẹo nhỏ trên cổ tay (do một lần phục hồi cổ vật bị lỗi) – nó là bằng chứng của sự không hoàn hảo.
Nhưng anh hỏi về linh hồn tôi. Linh hồn tôi là một thư viện đóng cửa. Tôi giữ rất nhiều câu chuyện, nhưng không mở lòng với ai. Anh là độc giả duy nhất của tôi.
Hoàng Nam, anh phải hứa với tôi: Đừng hy sinh thế giới của anh vì tôi. Tình yêu này không thể là cái giá để phá vỡ dòng thời gian. Anh phải sống. Anh phải xây dựng.
Tôi đang cố gắng tìm hiểu cách chiếc hộp hoạt động. Nó có cần một vật phẩm nào đó để làm ‘vật dẫn’ không? Hãy cho tôi biết thêm về bất cứ vật phẩm nào đi kèm với nó.
Lam An, người yêu sự thật của anh.”
Lam An gấp lá thư lại. Cô nhìn vào vết nứt trên chiếc hộp. Nó đã trở nên rõ ràng hơn, như một dòng sông nhỏ sắp tràn bờ.
Cô biết, mỗi lá thư là một bước tiến, nhưng cũng là một bước gần hơn đến thảm họa. Tình yêu của họ không chỉ vượt qua thời gian, nó đang ăn mòn vật chất dùng để kết nối họ.