chiếc hộp ký ức đóng băng

Chương 5: Phép Màu Đổi Chiều


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự trao đổi thư từ giữa Lam An và Hoàng Nam đã trở thành nhịp sống của cô. Cô gần như tách biệt khỏi thực tại 2025, sống trong sự chờ đợi lá thư từ quá khứ. Mối tình vượt thời gian của họ không chỉ là sự lãng mạn; đó là một sự cần thiết về mặt tinh thần.

Lam An, với kinh nghiệm của một chuyên gia bảo tồn, nhận thấy tốc độ nứt vỡ của chiếc hộp đang tăng nhanh. Mỗi lần cô và Hoàng Nam trao đổi thông tin chi tiết về thế giới của nhau, vết nứt lại mở rộng thêm một chút. Cô biết họ đang đi vào những vùng nguy hiểm.

Thử Nghiệm Với Thời Gian

Lam An quyết định thử một thí nghiệm nhỏ để hiểu rõ hơn về cơ chế của Thiên Thư.

"Hoàng Nam, anh phải giúp tôi," Lam An viết. "Tôi cần biết chính xác cách chiếc hộp hoạt động. Ngày mai, lúc 10 giờ sáng (giờ 2025 của tôi), hãy đặt một vật phẩm nhỏ vào hộp – một chiếc cúc áo chẳng hạn. Tôi sẽ mở hộp đúng giờ đó. Nếu chiếc hộp là một cánh cổng tức thời, nó phải hoạt động trong khoảnh khắc đó. Nếu nó là một sự dịch chuyển ký ức, vật phẩm sẽ không xuất hiện ngay."

Lam An không ngủ được đêm đó. Cô muốn chứng minh rằng khoảnh khắc giao tiếp là cố định, không phải là một sự ngẫu nhiên.

Sáng hôm sau, cô ngồi trước chiếc hộp, đồng hồ điểm 9:59. Tim cô đập thình thịch. Đúng 10:00:00, Lam An mở nắp hộp.

Bên trong, không có chiếc cúc áo nào. Chỉ có lá thư mới của Hoàng Nam, đề ngày Thứ Bảy, ngày 14 tháng 5 năm 1955 (có nghĩa là đã có một khoảng thời gian trôi qua, không phải tức thời).

Lam An cảm thấy thất vọng, nhưng sau đó, cô đọc thư.

“Lam An, người yêu sự thật của anh,

Anh đã làm theo lời em. 10 giờ sáng 1955 của anh, anh đặt chiếc cúc áo gỗ vào hộp. Anh đã tập trung hết sức lực và tình yêu của mình vào nó. Anh đã cầu nguyện rằng phép màu sẽ xảy ra ngay lập tức, để anh có thể nghe tiếng em. Nhưng không. Anh chỉ thấy lá thư của anh biến mất, và thư của em xuất hiện sau đó.

Anh nhận ra, Lam An. Chiếc hộp không phải là một chiếc điện thoại. Nó là một người đưa tin chậm chạp. Nó hấp thụ năng lượng của lá thư và đợi cho đến khi dòng thời gian của em gửi lại một luồng năng lượng tương đương – một tình cảm mãnh liệt – để kích hoạt.

Và đây là điều quan trọng: chiếc cúc áo của anh đã không xuất hiện trong hộp em (anh đoán vậy). Bởi vì nó là vật chất. Nó chỉ có thể chuyển đổi được tinh thần – những dòng chữ. Vật chất quá nặng nề để vượt qua 70 năm.”

Lam An nhìn chằm chằm vào chiếc hộp. Hoàng Nam đã đúng. Chiếc hộp chỉ cho phép tinh thần và ký ức được chuyển qua.

Nhưng sau đó, cô đọc tiếp.

“...Anh đã thất bại trong việc gửi vật chất. Anh rất buồn. Nhưng anh đã làm một điều khác: anh quyết định hóa lỏng ký ức. Sau khi chiếc cúc áo thất bại, anh đã dùng nó để chạm vào thứ mà anh biết là vĩnh cửu trong thế giới của anh.

Anh đã đi đến công trình mà anh đang thiết kế. Anh đã chạm chiếc cúc áo đó vào tảng đá nền của nhà thờ. Anh đã cầu xin nó giữ lại tình yêu của anh.

Hy vọng, trong tương lai, em có thể tìm thấy tảng đá đó.

Lam An, anh phải hỏi em: Tình yêu của chúng ta, nó có phải là sự ích kỷ không? Anh đã không thể quên Thanh, nhưng giờ anh lại yêu em. Em có thể là sự lãng mạn của thế kỷ 20 đang khao khát kết nối với sự cô đơn của thế kỷ 21 không? Anh sợ rằng anh đang làm em chậm lại.”

Lam An cảm thấy một làn sóng xúc động. Hoàng Nam đã không thể gửi cúc áo, nhưng anh đã gửi một vật neo cảm xúc vào một công trình kiến trúc. Anh đã cố gắng tạo ra một dấu vết vật lý xuyên thời gian.

"Không, Hoàng Nam," Lam An lẩm bẩm. "Anh không làm em chậm lại. Anh đã làm cho em trở nên thật hơn."

Phép Màu Đổi Chiều

Lam An viết lại thư, không phải để phân tích, mà để thổ lộ.

“Hoàng Nam, người kiến trúc sư của linh hồn tôi,

Anh đã nhầm. Tình yêu của chúng ta không phải là ích kỷ. Nó là phép màu đổi chiều. Anh là quá khứ đang chữa lành cho tương lai, và tôi là tương lai đang xác nhận sự tồn tại của quá khứ.

Tôi đã nghiên cứu thêm về Thiên Thư. Cha anh nói đúng: nó là vật neo cho ký ức tuyệt vọng. Nhưng nó chỉ cho phép ý niệm và cảm xúc vượt qua. Chiếc cúc áo đã không thể.

Nhưng việc anh chạm vào tảng đá nền… đó là một hành động thông minh vượt thời gian. Anh đã niêm phong ký ức của chúng ta vào một cổ vật tiềm năng của thế kỷ 21! Tôi sẽ tìm kiếm nhà thờ đó. Tôi sẽ tìm kiếm tảng đá nền đó.

Về tình yêu của anh với Thanh: Anh không yêu Thanh. Anh yêu ý niệm về sự lãng mạn vĩnh cửu mà cô đại diện. Và đó là lý do tại sao anh có thể yêu tôi. Vì tôi là sự vĩnh cửu đó, được đặt trong thế kỷ 21 cô đơn.

Xin anh đừng sợ làm tôi chậm lại. Anh đã làm tôi sống.

Hãy cho tôi biết tên công trình đó, Hoàng Nam. Tôi sẽ tìm kiếm.

Lam An, người đang học cách yêu.”

Lam An gấp lá thư lại. Cô đặt nó vào hộp. Cô nhìn vào vết nứt, và lần này, cô không thấy sợ hãi. Cô thấy lòng dũng cảm.

Cô không còn là nhân viên bảo tàng cô độc nữa. Cô là người yêu của một kiến trúc sư ở năm 1955, và cô sắp bắt đầu một cuộc săn lùng kho báu xuyên thời gian.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×