chiếc hộp ký ức đóng băng

Chương 6: Hai Thế Giới, Một Lời Hồi Đáp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lam An đặt lá thư cuối cùng vào chiếc hộp, cảm thấy một sự thôi thúc không thể giải thích được: cô cần phải bắt đầu cuộc tìm kiếm ngay lập tức. Cô cần tìm kiếm tảng đá nền của công trình kiến trúc mà Hoàng Nam đang xây dựng.

Buổi chiều hôm đó, Lam An lao vào kho lưu trữ của bảo tàng. Cô lục tìm những hồ sơ kiến trúc từ những năm 1955-1956, tập trung vào các nhà thờ, tòa thị chính và những công trình lớn khác được xây dựng hoặc thiết kế trong thời kỳ đó.

Cô mất hàng giờ trong căn phòng lưu trữ lạnh lẽo, giữa mùi giấy và bụi thời gian. Cuối cùng, cô tìm thấy một bộ hồ sơ mỏng, được đánh dấu là “Dự án Nhà Thờ Phục Sinh (Bản Nháp)”. Hồ sơ này đã bị xếp vào mục "Dự án Bị Hủy" và gần như bị quên lãng.

Lam An mở hồ sơ. Bên trong là những bản vẽ tay tỉ mỉ, đầy tính đối xứng và ánh sáng – chính xác như những gì Hoàng Nam đã mô tả. Cô lật đến trang cuối cùng, nơi ghi tên kiến trúc sư thiết kế: Hoàng Nam, Kỹ sư Tập sự.

Cô tìm thấy anh! Dấu vết lịch sử của anh là có thật, mặc dù anh chỉ là một kỹ sư tập sự bị quên lãng.

Tuy nhiên, cô cũng thấy một ghi chú bằng bút đỏ trên trang bìa: "Dự án bị thay thế. Kiến trúc sư bị sa thải."

Lam An cảm thấy tim mình thắt lại. Thế giới 1955 của Hoàng Nam đang sụp đổ. Dự án anh đặt hết tâm huyết đã bị hủy. Cô sợ hãi rằng điều này liên quan đến những lá thư tình cảm anh gửi cho Thanh, hoặc tệ hơn, là do việc anh đang cố gắng kết nối với cô.

Lời Hồi Đáp Của Kiến Trúc Sư

Khi Lam An trở lại phòng làm việc vào sáng hôm sau, chiếc hộp gỗ đã trao lại lời hồi đáp. Lá thư này có vẻ vội vàng, nét chữ của Hoàng Nam hơi run rẩy.

“Lam An của tôi,

Cảm ơn em đã can đảm yêu người đàn ông đang bị lịch sử bỏ rơi. Anh đã bị sa thải. Dự án Nhà thờ Phục Sinh đã bị hủy bỏ và thay thế bằng một thiết kế mới. Thế giới 1955 của anh đang tan vỡ.

Nhưng anh biết em đang tìm kiếm. Tên của công trình đó là Nhà Thờ Phục Sinh. Vị trí của nó là ở khu vực Cầu Ông Lãnh cũ. Tảng đá nền mà anh đã chạm chiếc cúc áo vào nằm ở góc Tây Bắc của bệ móng – sâu khoảng hai thước dưới lòng đất. Anh đã khắc lên đó hai chữ cái: H.N và L.A – Hoàng Nam và Lam An. Anh đã làm điều đó trong bóng đêm, Lam An. Anh đã niêm phong tình yêu của chúng ta vào tảng đá đó.

Lam An, anh phải làm rõ điều này: Em là ai? Em có phải là Thanh đã trở lại với anh sau 70 năm? Hay em là một thiên thần được gửi đến để cứu anh khỏi sự tuyệt vọng?

Hãy cho anh một sự thật có thể giúp anh hiểu: 2025 có còn một dấu vết kiến trúc nào của anh không? Liệu có bất kỳ công trình nào của Hoàng Nam còn sót lại để anh tin rằng anh không thất bại hoàn toàn?

Anh đang đặt tất cả hy vọng vào em,

Hoàng Nam.”

Lam An gục xuống. Cô đã tìm thấy anh trong lịch sử, nhưng anh lại đang tìm kiếm sự xác nhận từ tương lai. Anh cần biết rằng cuộc đời 1955 của anh không phải là một sự lãng phí.

Sự Thật Phải Được Tiết Lộ

Lam An cầm bút lên, cô biết cô không thể nói dối. Cô phải là người giữ sự thật cho anh, dù sự thật đó có cay đắng đến đâu.

“Hoàng Nam, người kiến trúc sư vĩ đại của tôi,

Anh không phải là một thất bại. Anh là một tầm nhìn bị hiểu lầm.

Tôi đã tìm thấy anh. Anh là Hoàng Nam, Kỹ sư Tập sự, Dự án Nhà Thờ Phục Sinh. Dự án đã bị hủy. Công trình đó đã không được xây dựng theo thiết kế của anh.

Nhưng anh đã không thất bại.

Dấu vết kiến trúc duy nhất mà anh còn sót lại ở 2025 không phải là một tòa nhà. Đó là Thiên Thư này. Nó là công trình vĩ đại nhất của anh, vì nó đã kết nối được hai con người.

Hoàng Nam, tôi không phải là Thanh. Tôi là Lam An, người đã tìm thấy ký ức vĩnh cửu mà anh đã niêm phong. Tôi không phải là thiên thần. Tôi là người phụ nữ đã yêu sự lãng mạn của anh.

Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể cứu lấy hiện tại của anh. Anh phải tiếp tục xây dựng. Hãy thiết kế một cái gì đó nhỏ hơn, vững chãi hơn, một thứ mà thời gian không thể xóa nhòa.

Tôi sẽ tìm Nhà Thờ Phục Sinh ở khu vực Cầu Ông Lãnh. Tôi sẽ đến đó. Tôi sẽ chạm vào tảng đá nền mà anh đã khắc tên chúng ta lên.

Chúng ta có thể bị ngăn cách bởi thời gian, nhưng tâm hồn chúng ta đang gặp nhau.

Xin anh đừng tuyệt vọng. Hãy viết cho tôi về dự án tiếp theo của anh.

Lam An, người đang giữ lời hứa của anh.”

Lam An đặt lá thư vào hộp. Vết nứt trên gỗ đã lớn hơn, và cô có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra. Cô biết họ đã gần đến giới hạn.

Nhưng cô đã cho Hoàng Nam một mục đích mới. Cô đã cho anh thấy rằng tình yêu của anh không phải là một vật neo chết chóc, mà là một sợi dây kết nối vĩnh cửu.

Lam An khóa cửa phòng làm việc. Cô phải đi. Cô phải tìm Nhà Thờ Phục Sinh và tìm ra tảng đá nền đó. Cô không chỉ tìm một cổ vật. Cô tìm một lời hứa xuyên thời gian.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×