chiếc hộp ký ức đóng băng

Chương 7: Lời Hứa Qua Tĩnh Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lam An rời khỏi bảo tàng, mang theo cảm giác choáng ngợp và một quyết tâm sắt đá. Cô biết vị trí gần đúng của Nhà Thờ Phục Sinh ở khu vực Cầu Ông Lãnh, một khu vực đã trải qua hàng loạt thay đổi đô thị trong 70 năm. Cô phải tìm tảng đá nền đó.

Khu vực Cầu Ông Lãnh năm 2025 là một sự pha trộn hỗn tạp giữa những ngôi nhà cũ kỹ và các tòa nhà văn phòng hiện đại. Sau khi dò hỏi và kiểm tra bản đồ cũ, Lam An xác định được vị trí của nhà thờ bị hủy bỏ giờ là một bãi đậu xe tầng hầm của một khu phức hợp thương mại mới.

Chuyến Đi Vào Quá Khứ

Lam An phải tìm cách vào bãi đậu xe tầng hầm và tìm góc Tây Bắc của nền móng, nơi Hoàng Nam đã chôn cất lời hứa của họ. Cô phải vượt qua hàng rào an ninh và sự kiểm soát gắt gao.

Cuối cùng, cô xin được giấy phép vào khu vực bảo trì dưới lý do khảo sát kiến trúc lịch sử. Cô xuống bãi đậu xe tối tăm, nơi mùi xi măng và xăng dầu thay thế mùi giấy cũ quen thuộc của cô.

Lam An bật đèn pin, dò tìm góc tường. Cô tìm thấy một mảng bê tông cũ kỹ, khác hẳn với lớp sơn epoxy mới. Cô quỳ xuống, dùng dụng cụ gạt đi lớp bụi và rêu phong.

Đèn pin rọi vào, Lam An gần như nín thở. Ở góc tường, nằm thấp dưới mặt đất, là một khối đá màu xám. Và trên bề mặt, có hai chữ cái được khắc sâu, dường như bằng một vật nhọn:

H.N. - L.A.

Lam An chạm vào những nét khắc đó. Chúng thô ráp và sâu, là dấu vết vật chất duy nhất, bằng chứng không thể chối cãi về sự tồn tại của Hoàng Nam và tình yêu của họ.

Cô cảm thấy một luồng cảm xúc mạnh mẽ dâng lên, không phải sự lãng mạn nhẹ nhàng của những dòng chữ, mà là sự kiên định và cô độc của một người đàn ông năm 1955 đang khắc tên người yêu tương lai của mình lên nền móng của một công trình bị hủy bỏ. Anh đã dùng tình yêu để thách thức thời gian.

Lam An tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, nước mắt cô chảy ra. Anh đã làm được. Anh đã để lại một vật neo vĩnh cửu.

Cổng Kết Nối Tâm Hồn

Khi Lam An trở lại bảo tàng, cô biết mình phải viết cho Hoàng Nam, kể về chuyến đi này. Cô phải chia sẻ cảm xúc chiến thắng và lòng biết ơn của mình.

Chiếc hộp gỗ nằm yên trên bàn. Cô mở nắp, và thấy lá thư hồi đáp của Hoàng Nam đã ở đó, đề ngày Chủ Nhật, ngày 15 tháng 5 năm 1955. Lá thư này nhỏ hơn và được gấp lại gọn gàng.

“Lam An thân yêu,

Anh đã nhận được thư của em. Sự thật về Nhà thờ Phục Sinh đã làm anh tan nát, nhưng em đã hàn gắn anh. Anh không thất bại. Anh là một tầm nhìn bị hiểu lầm. Anh sẽ nhớ mãi câu nói đó.

Anh biết em đang tìm kiếm. Anh cảm thấy một sự rung động lạ lùng khi anh khắc tên chúng ta lên tảng đá. Anh đã đặt vào đó một lời hứa qua tĩnh lặng: sẽ không bao giờ ngừng xây dựng, sẽ không bao giờ ngừng yêu em. Anh biết em sẽ tìm thấy nó.

Lam An, anh phải làm gì bây giờ? Thế giới 1955 của anh không còn nữa. Thanh đã chọn con đường của riêng cô ấy. Anh đã bị sa thải. Anh có nên bắt đầu một dự án mới, hay anh nên chờ đợi phép màu duy nhất của anh—em—xuyên qua thời gian để gặp anh?

Anh sợ hãi. Anh sợ rằng nếu anh không hành động, anh sẽ biến mất trong lịch sử. Nhưng nếu anh hành động, anh sẽ mất đi sự kết nối với em.

Xin em đừng dừng lại. Lời nói của em là nguồn sống của anh.

Anh yêu em, Lam An. Tình yêu này không phải là sự lãng mạn cũ kỹ. Nó là một sự kiên định vượt qua cả vật chất.

Hoàng Nam.”

Lam An đọc thư. Anh đang ở đỉnh điểm của sự khủng hoảng hiện sinh. Anh đã sẵn sàng từ bỏ tất cả để chờ đợi cô.

Cô phải viết một lá thư đầy sức mạnh.

“Hoàng Nam, người nắm giữ lời hứa,

Tôi đã tìm thấy nó. Tôi đã chạm vào tảng đá nền mà anh đã khắc tên chúng ta. Nét khắc của anh sâu và mạnh mẽ, nó vẫn còn đó sau 70 năm. Tình yêu của anh không phải là một ý niệm, nó là một dấu vết vĩnh cửu trong lịch sử.

Anh đã hỏi anh phải làm gì. Câu trả lời là: Anh phải sống. Anh phải xây dựng.

Anh không thể chờ đợi tôi. Phép màu của chúng ta chỉ xảy ra qua sự tĩnh lặng của chiếc hộp. Nếu anh thay đổi dòng thời gian quá nhiều (chẳng hạn như chờ đợi tôi suốt 70 năm), thì có lẽ thế giới 2025 của tôi sẽ bị xóa sổ, và chúng ta sẽ mất nhau mãi mãi.

Anh là một kiến trúc sư, Hoàng Nam. Hãy thiết kế một ngôi nhà nhỏ, vững chắc, cho chính anh. Một nơi mà linh hồn anh có thể được neo đậu an toàn. Hãy đặt niềm tin và hy vọng vào ngôi nhà đó.

Và hãy hứa với tôi: Anh sẽ cất giữ chiếc hộp ở đó, trong ngôi nhà đó. Hãy niêm phong nó một cách an toàn. Đó là cách duy nhất để giữ cho nó không vỡ và giữ cho chúng ta mãi mãi được kết nối.

Anh không đơn độc. Anh có tôi, mãi mãi trong tĩnh lặng của chiếc hộp.

Lam An, người kiến tạo tương lai của anh.”

Lam An gấp lá thư lại. Cô đặt nó vào hộp, cùng với một tấm hình Sài Gòn 2025 mà cô đã chụp – một bức ảnh toàn cảnh thành phố rực rỡ, nhưng cô đã làm mờ đi những chi tiết quá hiện đại. Cô muốn anh thấy thành phố vẫn còn đó, chỉ là thay đổi.

Cô hiểu: chiếc hộp là điểm giao thoa của hai thế giới. Sự an toàn của nó phụ thuộc vào sự chấp nhận và hành động của cả hai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×