chiếc hộp ký ức đóng băng

Chương 8: Mối Quan Hệ Cấm Kỵ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi Lam An gửi lá thư đầy dũng cảm, yêu cầu Hoàng Nam phải tiếp tục sống và xây dựng, cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng đầy lo lắng. Cô biết họ đã vượt qua ranh giới của một mối quan hệ qua thư thông thường. Họ đang yêu nhau, bất chấp khoảng cách 70 năm, và đây là một mối quan hệ cấm kỵ không chỉ về mặt vật lý mà còn về mặt logic thời gian.

Lời Thú Nhận Của Hoàng Nam

Khi lá thư mới từ 1955 đến, Lam An mở hộp với bàn tay run rẩy. Lá thư này dài hơn, và nét chữ của Hoàng Nam có sự thay đổi rõ rệt – từ sự tuyệt vọng, giờ nó mang một sự kiên định mới mẻ.

“Lam An, người kiến tạo tương lai của anh,

Anh đã nhận được lá thư và bức ảnh Sài Gòn 2025 của em. Anh đã khóc khi nhìn thấy nó. Không phải vì nó khác biệt, mà vì em đã chia sẻ thế giới của em với anh. Anh thấy ánh sáng, và anh thấy em. Anh tin em.

Anh đã làm theo lời em. Anh không thể ngồi chờ đợi nữa. Anh đã bắt đầu thiết kế một ngôi nhà nhỏ, vững chắc, nằm trên đồi cao ở Thủ Đức, tránh xa những ồn ào của thành phố. Anh sẽ dùng những nguyên tắc anh học được từ em: sự thật và sự bền vững. Ngôi nhà này sẽ là vật neo của anh trong thế giới 1955.

Và đây là lời thú nhận của anh, Lam An. Anh không thể giả vờ được nữa. Tình cảm anh dành cho em, nó vượt xa sự lãng mạn hay sự tri ân.

Anh yêu em.

Anh yêu sự lý trí của em, sự cô độc của em, và đặc biệt, sự dũng cảm của em khi đối diện với điều phi lý. Anh yêu em vì em đã không phán xét anh khi anh đang sụp đổ.

Anh không biết chúng ta sẽ gặp nhau bằng cách nào, hay liệu chúng ta có bao giờ gặp nhau ở cùng một điểm thời gian không. Nhưng anh biết một điều: anh sẽ cất giữ chiếc hộp Thiên Thư này trong ngôi nhà đó, và anh sẽ chờ em. Anh không chờ đợi em di chuyển thời gian. Anh chờ đợi em xuất hiện trong cuộc sống của anh, theo bất kỳ cách nào mà định mệnh cho phép.

Xin em đừng sợ sự mãnh liệt này. Hãy cho anh biết cảm xúc của em.

Hoàng Nam, kiến trúc sư đang xây dựng tương lai của chúng ta.”

Lam An đặt thư xuống, nước mắt cô đã rơi từ lúc nào. Cô đã biết điều này, nhưng việc nhìn thấy lời yêu đó được khắc sâu bằng nét chữ của một người đàn ông sống 70 năm trước, vẫn làm cô choáng váng. Đó là lời yêu chân thật nhất mà cô từng nhận được.

Sự Hấp Hối Của Cổng Thời Gian

Tuy nhiên, sự mãnh liệt của lời thú nhận đã gây ra một phản ứng dữ dội từ chiếc hộp. Lam An cảm thấy căn phòng làm việc của cô lạnh đi đột ngột. Vết nứt trên gỗ lan rộng và sâu hơn, như một tia sét đánh xuống. Ánh sáng mờ ảo, màu xanh lục, bắt đầu nhấp nháy từ khe nứt.

Lam An nhận ra: Tình yêu mãnh liệt là năng lượng kích hoạt chiếc hộp, nhưng cũng là năng lượng hủy hoại nó. Giống như một mạch điện bị quá tải cảm xúc.

Cô phải viết thư, nhưng phải thận trọng. Cô phải thổ lộ tình yêu, nhưng phải kèm theo một lời cảnh báo khẩn cấp.

“Hoàng Nam, người yêu của tôi,

Vâng, tôi yêu anh. Tôi yêu sự kiên định, tài năng và sự dũng cảm của anh. Em yêu anh vì anh đã dạy em rằng tình yêu lãng mạn không phải là một cổ vật đã tuyệt chủng.

Nhưng anh phải nghe em. Chiếc hộp đang sụp đổ. Nó không thể chịu đựng được sự mãnh liệt của chúng ta. Mỗi lần chúng ta thổ lộ cảm xúc quá sâu sắc, vết nứt lại lớn hơn. Nó là Thiên Thư, nhưng nó không phải là vĩnh cửu.

Anh nói rằng anh sẽ chờ em. Lời hứa đó đã cứu anh, nhưng nó cũng đang hủy hoại chiếc hộp.

Hoàng Nam, anh phải dừng lại việc đặt cược vào sự gặp gỡ vật lý. Anh phải sống cuộc đời 1955 của anh, hoàn thành ngôi nhà đó. Anh phải cất giữ chiếc hộp ở đó và niêm phong nó bằng sự hy vọng, không phải sự chờ đợi.

Hãy chuyển sang trao đổi thông tin quan trọng về chiếc hộp. Chúng ta cần tìm ra cách để nó tự phục hồi. Chiếc hộp có đi kèm với chìa khóa hoặc vật phẩm bổ sung nào không? Hãy lục tìm mọi thứ trong gia đình anh.

Anh là tương lai của em. Em không muốn đánh mất anh vì chúng ta quá tham lam.

Lam An, người sẽ mãi mãi giữ anh trong lòng.”

Lam An cẩn thận gấp lá thư, đặt vào chiếc hộp. Cô không dám nhìn vào khe nứt nữa. Sự thật là, cô sợ hãi rằng đây có thể là lần cuối cùng cô nhận được lời hồi đáp.

Cô đã yêu một người đàn ông không tồn tại trong thế giới của cô. Cô đã phải đưa ra một lời cầu xin ngược đời: cầu xin người yêu mình đừng chờ đợi, mà hãy sống, để giữ cho sợi dây liên kết mong manh của họ không bị đứt.

Mối quan hệ cấm kỵ của họ không chỉ là vượt qua thời gian. Đó là một bài học về sự hy sinh và tình yêu không vụ lợi, nơi việc đối phương được sống hạnh phúc quan trọng hơn việc được ở bên nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×