Đêm hôm sau, Sảnh Trưng Bày Chính của Bảo tàng Cổ vật Thượng Hải đã biến thành một thế giới khác. Hàng trăm ngọn đèn pha lê nhỏ được treo trên trần nhà cao vút, tạo ra một bầu trời sao lấp lánh, phản chiếu xuống sàn đá cẩm thạch đen bóng loáng. Những vị khách quý phái nhất Thượng Hải, trong những bộ lễ phục dạ hội và sườn xám đắt tiền, đi lại nhẹ nhàng, tay cầm những ly sâm panh, nói cười khẽ khàng giữa những tiếng nhạc du dương của một dàn tứ tấu cổ điển. Không khí vừa sang trọng, vừa có một sự chờ đợi căng thẳng.
Lâm An và Tiểu Bằng không thuộc về thế giới đó. Họ mặc đồng phục kỹ thuật viên của bảo tàng, đứng khuất trong một góc tối gần phòng điều khiển trung tâm, phụ trách giám sát các màn hình hiển thị dữ liệu quét 3D (được trình chiếu cho khách xem) và hỗ trợ hệ thống an ninh. Từ vị trí này, Lâm An có thể quan sát toàn bộ sảnh chính. Cậu thấy Triệu thanh tra, trong bộ dạng một "doanh nhân thành đạt" hơi gượng ép, đang đứng gần quầy bar, mắt không ngừng quan sát đám đông, đặc biệt là một vài vị khách mà ông nghi ngờ có liên quan đến đường dây buôn lậu.
Tâm điểm của căn phòng, dĩ nhiên, là khối kính lập phương chứa "Chiếc Trâm Phượng Hoàng". Nó được chiếu sáng rực rỡ, mạng lưới laser màu đỏ đan xen dày đặc, tạo thành một rào cản vô hình nhưng tuyệt đối. Giám tuyển Lương, trong một bộ váy đen tuyền, đứng gần đó, gương mặt lạnh như băng, giám sát mọi thứ như một nữ thần chiến tranh bảo vệ thánh vật của mình. Hà Vĩ thì chạy tới chạy lui như một con thoi, liên tục kiểm tra các kết nối, mồ hôi trên trán cậu ta dường như còn nhiều hơn cả ngày hôm qua.
Đúng 8 giờ tối, Giám đốc Mã bước lên bục phát biểu. Ánh đèn sân khấu tập trung vào ông ta. "Kính thưa quý vị," ông ta bắt đầu bài diễn văn chào mừng, giọng đầy tự hào. "Hôm nay là một ngày lịch sử, khi chúng ta được chiêm ngưỡng... "
Bài phát biểu của ông ta bị ngắt giữa chừng.
Một tiếng "bụp" khô khốc vang lên. Toàn bộ đèn trong sảnh chính, kể cả ánh sáng chiếu vào lồng kính, đèn pha lê trên trần, và cả hệ thống âm thanh, đồng loạt phụt tắt. Sảnh chính chìm vào bóng tối tuyệt đối.
Một tiếng "Ô" kinh ngạc đồng loạt vang lên từ đám đông, theo sau là vài tiếng thét nhỏ hoảng sợ. Bóng tối đặc quánh, ngột ngạt, chỉ kéo dài trong khoảng mười lăm giây. Ngay sau đó, hệ thống đèn khẩn cấp màu xanh lục mờ ảo bật sáng, đủ để mọi người nhận ra vị trí của mình. Và chỉ vài giây sau, hệ thống điện chính khởi động lại, ánh sáng trắng của sảnh trưng bày bừng lên.
Mọi người chớp mắt, cố gắng định thần sau sự cố bất ngờ. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. "Chuyện gì vậy?" "Chắc là chập điện. Bảo tàng lớn thế này mà..."
Nhưng mọi tiếng xì xào lập tức im bặt.
Một tiếng hét thất thanh, chói tai, vang lên từ phía bệ trưng bày. Đó là Giám tuyển Lương. Bà ta đứng sững tại chỗ, một tay chỉ về phía khối kính, tay kia bịt miệng, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng.
Đám đông nín thở, nhìn theo hướng tay bà ta chỉ.
Khối kính vẫn còn đó, nguyên vẹn. Hệ thống laser màu đỏ vẫn đang hoạt động, đan thành một mạng lưới hoàn hảo. Bảng điều khiển an ninh vẫn nhấp nháy đèn xanh "ĐÃ KHÓA". Không có dấu hiệu đột nhập. Lồng kính không hề bị mở.
Nhưng bên trong, chiếc giá đỡ gần như vô hình giờ đây đã trống rỗng.
"Chiếc Trâm Phượng Hoàng" đã biến mất.
Sự im lặng kinh hoàng kéo dài trong ba giây, trước khi bùng nổ thành một sự hỗn loạn không thể kiểm soát.
"KHÔNG AI ĐƯỢC DI CHUYỂN!" Giọng Triệu thanh tra gầm lên, át cả đám đông. "Phong tỏa tất cả các cửa ra vào! Bật báo động cấp một! Đây là hiện trường của một vụ án!"
Lâm An, người đã lao đến phòng điều khiển ngay khi đèn tắt, đang nhìn chằm chằm vào màn hình nhật ký hệ thống. Tim cậu đập thình thịch. Cậu vừa chứng kiến một màn ảo thuật không tưởng. Cậu kiểm tra lại nhật ký của lồng kính.
Trạng thái cửa: Đã khóa.
Hệ thống Laser: Không bị vi phạm.
Cảm biến trọng lượng (trên bệ đỡ): Không thay đổi.
Ba dòng chữ đó là ba điều phi lý nhất cậu từng thấy. Làm thế nào một vật thể có thể biến mất mà không làm thay đổi trọng lượng của bệ đỡ, không cắt qua tia laser, và không cần mở cửa? Kẻ trộm này, không phải là một tên trộm thông thường. Hắn là một bóng ma.