Sảnh chính của bảo tàng nhanh chóng biến thành một phòng thẩm vấn khổng lồ. Các vị khách thượng lưu, lần đầu tiên trong đời bị giữ lại trái ý muốn, tỏ ra vô cùng bực bội, nhưng trước uy lực của cảnh sát và tính chất nghiêm trọng của vụ án (mất báu vật quốc gia), họ buộc phải hợp tác. Triệu thanh tra, mặt đanh lại, đang điều phối các đội nghiệp vụ. Ông biết đây sẽ là đêm dài nhất trong sự nghiệp của mình.
Lâm An được Triệu thanh tra gọi đến bên cạnh lồng kính. "Cháu là người cuối cùng làm việc với nó. Nói cho ta biết, có kẽ hở nào không?"
Lâm An lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào khối kính trống rỗng. "Không thể nào, thưa chú. Lồng kính này là một hệ thống khép kín. Kính cường lực nhiều lớp, niêm phong bằng gioăng áp suất. Bệ đỡ có cảm biến trọng lượng chính xác đến từng miligam. Mạng lưới laser đan xen ba chiều. Muốn lấy được cây trâm, bắt buộc phải: hoặc là mở cửa (sẽ kích hoạt báo động), hoặc là cắt laser (sẽ kích hoạt báo động), hoặc là làm vỡ kính (cũng sẽ kích hoạt báo động)."
"Nhưng nó đã biến mất," Triệu thanh tra nói, "mà không có bất kỳ báo động nào. Hệ thống an ninh đã thất bại hoàn toàn."
"Cháu không nghĩ vậy," Lâm An nói khẽ. "Cháu nghĩ hệ thống an ninh đã hoạt động hoàn hảo. Nó đã báo cáo chính xác những gì nó được lập trình để báo cáo: không có gì xảy ra cả. Vấn đề là, tội ác này đã xảy ra ở một chiều không gian khác mà hệ thống không thể đo lường được."
Lời nói của Lâm An khiến Triệu thanh tra cau mày, nhưng ông không gạt đi. Ông biết bộ óc của cậu sinh viên này hoạt động theo một cách khác.
Cuộc thẩm vấn các nhân vật chủ chốt bắt đầu, và nó chỉ làm cho mọi thứ thêm rối rắm.
Giám đốc Mã: Ông ta là người thiệt hại nặng nhất về mặt danh tiếng. "Tôi đang đứng trên bục phát biểu! Hàng trăm người nhìn thấy tôi! Tôi có thể làm gì chứ?" ông ta gào lên, vẻ mặt đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ. Ông ta có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng nhất.
Giám tuyển Lương: Người phụ trách an ninh, giờ đây lại là nghi phạm lớn nhất. Bà ta gần như suy sụp, liên tục lặp đi lặp lại: "Không thể nào... hệ thống là hoàn hảo... Tôi đã kiểm tra nó...". Sự hoảng loạn của bà ta có vẻ rất thật, nhưng cũng có thể là một màn kịch tinh vi. Bà ta là một trong số rất ít người có mật mã ghi đè hệ thống.
Hà Vĩ: Cậu trợ lý trẻ tuổi. Khi cảnh sát tìm thấy cậu ta, cậu ta đang nôn mửa trong nhà vệ sinh nam, mặt trắng bệch như một tờ giấy. Khi bị thẩm vấn, cậu ta run rẩy đến mức không thể nói rõ ràng. "Tôi... tôi không biết... Tôi chỉ ở khu vực kỹ thuật... Khi đèn tắt, tôi đã rất sợ hãi... Tôi... tôi bị đau bụng và chạy vào nhà vệ sinh..." Phản ứng của cậu ta quá mức bình thường, khiến cậu ta trở thành kẻ đáng ngờ thứ hai.
Cuộc điều tra hiện trường không mang lại gì thêm. Không có dấu vân tay lạ, không có dụng cụ nào bị bỏ lại. Lồng kính vẫn đứng đó, kiêu ngạo và trống rỗng, như một lời chế nhạo gửi đến toàn bộ lực lượng cảnh sát. Triệu thanh tra đối mặt với một vụ án "phòng khóa kín" hoàn hảo nhất ông từng thấy.
Lâm An, trong lúc đó, đã làm một việc duy nhất. Cậu xin phép được truy cập vào máy chủ, lấy ra bản quét 3D mà cậu đã thực hiện ngày hôm qua, và bản ghi camera an ninh cuối cùng của chiếc trâm (ngay trước khi đèn tắt). Cậu ngồi trong một góc, so sánh hai hình ảnh trên laptop của mình.
"Lâm An," Triệu thanh tra bước tới, giọng mệt mỏi. "Cháu có thấy gì không?"
Lâm An không ngẩng đầu lên. "Cháu không chắc. Có lẽ không có gì. Chỉ là... một sự khác biệt rất nhỏ." Cậu chỉ vào màn hình. "Đây là bản quét 3D của cháu. Chú thấy vết xước nhỏ này trên cánh phượng hoàng không? Gần như vô hình."
"Ta thấy rồi. Thì sao?"
"Và đây," Lâm An chuyển sang hình ảnh từ camera an ninh, "là hình ảnh cuối cùng của chiếc trâm trên bệ. Vết xước đó... không có ở đó. Hai hình ảnh không khớp nhau. Nhưng... có thể chỉ là do góc máy quay, hoặc độ phân giải không đủ."
Cậu đóng laptop lại. "Chắc là không có gì."
Nhưng Triệu thanh tra nhìn thấy ánh mắt của Lâm An. Ông biết, khi Lâm An nói "có lẽ không có gì", thì đó chính là lúc cậu ta đã tìm thấy mọi thứ.