An trở về phòng, cơ thể cô vẫn còn cảm giác bỏng rát từ cái chạm thô bạo của Vương trên ban công. Cô lập tức tắm rửa, cố gắng gột sạch mùi nước hoa xa xỉ của anh ta, nhưng cảm giác nhục nhã và kích thích lạ lùng vẫn ám ảnh cô.
Căn phòng ngủ cô được chỉ định là xa hoa, nhưng lạnh lẽo. Cô mặc vào chiếc áo choàng lụa mỏng manh, màu trắng tinh khiết, hy vọng sự đơn giản này có thể che giấu đi sự hỗn loạn bên trong. Cô không hề hay biết rằng, chiếc áo choàng này lại chính là chìa khóa mở ra mệnh lệnh tiếp theo của Vương.
Đúng mười một giờ đêm, một tiếng gõ cửa khô khốc vang lên.
“Cô An, Chủ nhân yêu cầu cô đến phòng làm việc của anh ấy. Ngay lập tức.” Giọng người vệ sĩ lạnh lùng từ bên ngoài.
An đứng sững. Phòng làm việc? Nửa đêm? Cô hiểu rõ ý đồ của anh ta. Mệnh lệnh này không liên quan đến công việc.
Cô buộc phải đi.
Phòng làm việc của Vương nằm ở tầng cao nhất, nơi có thể nhìn bao quát thành phố về đêm. Ánh sáng mờ ảo, chỉ có ánh đèn từ chiếc bàn làm việc và ánh trăng hắt vào qua cửa kính.
Vương đang ngồi sau bàn, áo vest đã cởi, chỉ còn lại chiếc sơ mi đen bó sát, phanh nhẹ cổ áo, lộ ra cơ bắp rắn chắc và sự bá đạo không thể che giấu. Anh ta đang uống rượu mạnh, đôi mắt anh ta không rời khỏi màn hình máy tính, hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của cô.
An đứng im, chờ đợi. Sự im lặng kéo dài khiến sự căng thẳng trong phòng gần như nghẹt thở.
“Cô An,” Vương cuối cùng lên tiếng, giọng nói trầm thấp như tiếng cello. Anh ta không nhìn cô, nhưng từng lời nói đều như một mũi tên. “Đêm nay, cô có một nhiệm vụ đặc biệt.”
Anh ta đóng máy tính lại, quay ghế đối diện với cô. Ánh mắt anh ta lúc này mang đầy sự ham muốn và sự chiếm hữu không thể cưỡng lại.
“Trước khi chính thức lên giường với tôi, cô phải học cách phục vụ tôi.” Vương chỉ tay vào chai rượu. “Lấy ly của tôi, đổ đầy, và mang đến đây. Sau đó, cô phải làm ấm nó theo cách của riêng cô.”
An cau mày. Làm ấm? Cô hiểu ngụ ý khiêu khích của anh ta.
Cô tiến lại, đổ rượu vào chiếc ly pha lê. Khi cô mang ly đến, Vương vươn tay ra, nhẹ nhàng túm lấy cổ tay cô – ngay vị trí chiếc còng kim cương.
“Cách của cô An là gì?”
An cắn môi. Cô phải giữ sự kiêu hãnh của mình. Cô áp ly rượu vào má, rồi vào cổ tay, cố gắng truyền hơi ấm cơ thể vào đó. Cô làm xong, đặt ly xuống bàn, cố gắng rút tay về.
Nhưng Vương không buông. Anh ta kéo mạnh, khiến An mất thăng bằng, đổ ập vào lòng anh ta. Chiếc áo choàng lụa mỏng manh của cô bị nhăn lại, lộ ra đôi chân trần. An cảm nhận rõ ràng sự nóng bỏng từ cơ thể anh ta.
“Không phải cách này.” Giọng Vương khàn khàn, đầy vẻ thất vọng giả tạo. “Tôi muốn mùi hương và nhiệt độ của cô được truyền trực tiếp hơn.”
Bàn tay to lớn của anh ta trượt vào bên trong chiếc áo choàng lụa, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trần của cô, tạo nên một sự rung động mãnh liệt.
“Cô An,” Vương thì thầm, cúi đầu hít một hơi sâu vào mái tóc cô. “Tôi đã cảnh báo cô rồi. Sự kìm nén của cô chỉ khiến tôi khao khát phá hủy nó hơn thôi.”
Anh ta bất ngờ dùng một tay siết lấy eo cô, tay kia dứt khoát kéo thắt lưng của chiếc áo choàng lụa. Chiếc áo choàng tuột xuống vai cô, rơi hờ hững xuống ghế, để lộ cơ thể cô trong ánh đèn mờ ảo. An kinh hãi, vội vàng lấy tay che ngực, nhưng hành động đó chỉ càng làm tăng thêm vẻ khiêu khích.
Vương nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh ta rực lửa.
“Đừng che đậy.” Anh ta ra lệnh. “Cơ thể cô là của tôi. Tôi có quyền nhìn nó, chạm vào nó. Mọi sự chống cự đều là vô nghĩa.”
Anh ta từ từ đứng dậy, vẫn giữ An trong vòng tay. Anh ta nâng cô lên, đặt cô ngồi trên bàn làm việc lạnh lẽo. Sự đối lập giữa da thịt trần và bề mặt gỗ mun lạnh buốt càng làm tăng thêm sự dâm dục.
“Đây là sự phục tùng đầu tiên của cô, An. Hãy nhớ rằng, trong căn nhà này, cô phải luôn sẵn sàng cho tôi.”
Vương cúi xuống, không còn sự cưỡng ép thô bạo như lần trước, nhưng là một sự chiếm hữu đầy đam mê và cuồng nhiệt. Anh ta đặt nụ hôn rực lửa lên cổ cô, xuống xương quai xanh, và dừng lại ở những nơi nhạy cảm. Mỗi nụ hôn là một lời khẳng định chủ quyền, một sự trừng phạt, và đồng thời, một sự mê hoặc chết người.
An cố gắng cắn môi để ngăn tiếng rên rỉ thoát ra, nhưng cơ thể cô đã phản bội cô. Sự khao khát bị chôn vùi bỗng nhiên trỗi dậy, phản ứng lại sự thống trị mạnh mẽ của Vương. Cô nhận ra mình không còn ghét bỏ cái chạm này nữa, mà thay vào đó là sự mong chờ đáng sợ.
“Cảm nhận đi, An,” Vương thì thầm giữa những nụ hôn, “cảm nhận sự chiếm hữu này. Cô là của tôi, từ da thịt đến linh hồn.”