Tôi thấy một nhóm nhỏ có lẽ hai mươi người đang vây quanh cái hố lớn có khối hình trụ. Tôi đã tả bề ngoài của cái khối đồ sộ chìm trong đất ấy. Mặt cỏ và đá sỏi quanh nó có vẻ cháy đen như bị gây ra bởi một vụ nổ bất ngờ. Chắc chắn là khi chạm đất nó đã gây tóe lửa. Henderson và Ogilvy không có mặt ở đó. Tôi nghĩ họ cho rằng lúc này chẳng thể làm được gì nên đã bỏ đi ăn sáng ở nhà Henderson.
Bốn năm đứa bé ngồi trên mép hố, đong đưa chân, tiêu khiển bằng cách ném đá vào cái khối lớn ấy cho tới khi tôi ngăn chúng lại. Sau khi tôi nhắc nhở, chúng bắt đầu len lỏi chơi rượt bắt giữa nhóm người đứng xem.
Trong số này có hai người đi xe đạp, một anh chuyên làm những việc vặt trong vườn mà đôi khi tôi thuê, một đứa con gái bế em bé, anh Gregg hàng thịt với đứa con trai nhỏ của anh, hai ba kẻ ăn không ngồi rồi và vài anh vác gậy cho người chơi gôn vẫn hay la cà quanh nhà ga xe lửa. Chẳng ai nói gì nhiều. Hồi đó thường dân ở Anh ít người biết tí gì về thiên văn. Hầu hết đều im lặng nhìn chăm chú phía đầu khối hình trụ, nó giống như cái mặt bàn lớn và vẫn nằm yên như lúc Ogilvy và Henderson bỏ đi. Tôi đoán nói chung họ thất vọng vì không thấy đống xác chết cháy đen mà là cái khối vô tri giác này. Một số bỏ đi lúc tôi ở đó, một số khác đến. Tôi leo xuống hố và nghĩ mình nghe thấy tiếng chuyển động nhỏ dưới chân. Cái nắp chắc chắn đã ngừng xoay.
Chỉ tới khi lại gần như thế tôi mới thấy rõ hết sự dị thường của vật này. Thoáng nhìn nó chẳng hấp dẫn gì hơn một cỗ xe bị lật hay một thân cây bị bạt đổ qua đường. Thật vậy, chẳng có gì nhiều. Nó tựa như một cái phao gỉ sét. Phải có một chút kiến thức khoa học mới nhận thấy lớp vảy xám trên vật ấy không phải là gỉ sét thông thường, và thứ kim loại trắng ngà lấp lánh nơi khe hở giữa cái nắp và khối hình trụ có màu sắc kỳ lạ. “Ngoài Trái đất” chẳng có nghĩa gì đối với hầu hết người xem.
Lúc đó tôi biết khá rõ rằng vật ấy từ Hỏa tinh đến, nhưng tôi cho là nó không thể chứa bất cứ sinh vật nào. Tôi nghĩ có thể cái nắp tự động vặn ra. Khác với Ogilvy, tôi vẫn tin rằng trên Hỏa tinh có người. Tâm trí tôi tưởng tượng nó có thể chứa một bản văn, rồi nghĩ đến những khó khăn người ta có thể sẽ gặp khi dịch nó, và liệu chúng ta có tìm thấy những đồng xu và hình mẫu trong đó hay không, vân vân. Nhưng quả quyết về điều này thì hơi quá chủ quan. Tôi sốt ruột muốn thấy nó mở ra.
Khoảng mười một giờ, bởi hình như chẳng có gì xảy ra, tôi bèn đi bộ về nhà ở Maybury, trong đầu đầy những ý nghĩ về nó. Nhưng tôi thấy khó mà tiếp tục viết thêm về những nghiên cứu trừu tượng của mình.
Đến chiều bộ mặt của bãi đất công đã thay đổi rất nhiều. Ấn bản sớm của các tờ báo buổi chiều đã làm Luân Đôn sửng sốt với những hàng tít lớn:
MỘT THÔNG ĐIỆP TỪ HỎA TINH
CHUYỆN DỊ THƯỜNG Ở WOKING
Vân vân. Ngoài ra, bức điện Ogilvy gửi cho Hội Thông tin Thiên văn đã khuấy động mọi đài thiên văn trong ba vương quốc 1 .
Có năm bảy chiếc xe độc mã từ nhà ga Woking tới đậu trên đoạn đường cạnh hố cát, một chiếc độc mã mui trần từ làng Chobham, và một cỗ xe khá vương giả. Ngoài ra còn có cả một đống xe đạp. Và thêm rất nhiều người chắc đã đi bộ từ Woking và Chertsey tới, mặc dù trời nóng, vì thế tổng cộng lại là một đám đông đáng kể, trong số đó có một hai phụ nữ ăn mặc lòe loẹt.
Trời nóng như đổ lửa, bầu trời không một gợn mây, cũng chẳng một hơi gió, bóng râm duy nhất là dưới vài cây thông rải rác. Mảng thạch nam bị cháy đã được dập tắt, nhưng khu đất phẳng dẫn tới làng Ottershaw cháy đen ngút tầm mắt vẫn còn bốc lên những dải khói thẳng đứng. Một ông bán quà vặt nhanh trí ở Đường Chobham đã cho đứa con trai đẩy tới một xe cút kít đầy táo xanh và nước gừng.
Tôi tiến tới mép hố, thấy một nhóm sáu bảy người trong đó - Henderson, Ogilvy, và một ông cao lớn tóc vàng hoe sau này tôi biết là Stent, Nhà thiên văn Hoàng gia 2 , với vài nhân công đang dùng cuốc xẻng. Stent đang hướng dẫn bằng một giọng rõ ràng, the thé. Ông đứng trên khối hình trụ lúc này hiển nhiên đã nguội đi nhiều, mặt ông đỏ ửng, đầm đìa mồ hôi, và hình như có điều gì làm ông bực mình.
Một phần lớn khối hình trụ đã được người ta bới cho lộ ra, tuy khúc đuôi vẫn còn cắm dưới đất. Ngay khi Ogilvy thấy tôi trên mép hố giữa đám đông đang nhìn chăm chú, ông gọi tôi xuống, nhờ tôi đến gặp huân tước Hilton, chủ nhân của khu đất này.
Ông nói đám người càng lúc càng đông đang gây trở ngại rất lớn cho việc khai quật của họ, nhất là mấy đứa trẻ. Họ muốn có một rào cản sơ sài dựng lên để ngăn người ta lại gần. Ông cho tôi biết thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng động đậy nho nhỏ bên trong lớp vỏ, nhưng các anh thợ chưa vặn nắp ra được, bởi không có chỗ nào cho họ nắm lấy cả. Lớp vỏ có vẻ rất dày, và âm thanh nho nhỏ mà chúng tôi nghe thấy có thể là tiếng náo động ầm ĩ bên trong.
Tôi rất vui lòng làm theo lời ông yêu cầu, vì nhờ thế tôi sẽ là một trong các khán giả có quyền được vào bên trong hàng rào để xem. Tôi không tìm thấy huân tước Hilton ở nhà ông, nhưng người ta cho tôi biết ông sẽ từ Luân Đôn về trên chuyến xe lửa sáu giờ khởi hành ở Waterloo. Lúc đó khoảng năm giờ mười lăm, vì thế tôi về nhà uống trà, rồi đi bộ tới nhà ga để chờ ông.
-------------------(1) Trong thời điểm xuất bản tác phẩm này, ba vương quốc trong Liên hiệp Anh là England, Scotland và Ireland.
(2) Tước hiệu danh dự dành cho nhà thiên văn kiệt xuất của Anh, cho đến năm 1972, người mang tước hiệu này cũng là giám đốc Đài thiên văn Greenwich ở gần Luân Đôn.