Chiến Tuyến Mù Sương

Chương 3: TÀN TÍCH DƯỚI CÁT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió cát quất ràn rạt vào mặt. Những hạt bụi mịn li ti bám dày trên tóc, trên cổ, thậm chí chui cả vào trong lớp áo dày của Kaien. Cậu cúi đầu, che mắt bằng cánh tay, bước theo Lyra qua vùng đất khô cháy phía nam biên giới Orsyl – một nơi từng là rìa sa mạc, giờ hoang tàn bởi bom đạn và gió độc.

Trên bản đồ cũ của Lyra, vùng này bị đánh dấu bằng chữ “R12 – điểm chết”. Không dân cư, không quân đội, không ai lai vãng.

Nhưng Kaien cảm nhận được một điều khác.

– Cậu có thấy gì không? – Lyra hỏi, quỳ xuống bên một tảng đá bị xói mòn.

– Tôi không chắc. Nhưng có thứ gì đó… đang phản ứng trong tôi.

Cậu giơ cánh tay trái lên. Dưới lớp vải băng, vết khắc sáng nhè nhẹ. Các ký hiệu rung nhẹ như đang rung theo nhịp đất dưới chân.

Lyra nhíu mày. Cô bắt đầu gạt cát, dùng dao cạo dần mặt đất. Kaien theo giúp. Mất gần nửa giờ, họ dọn sạch được một khoảng bề mặt đá nhẵn bóng – được khắc kín những ký tự giống như trên tay Kaien.

Giữa trung tâm bề mặt, có một lỗ tròn nhỏ, vừa khít ngón tay.

– Đây không phải chỉ là đá. Đây là cửa. – Lyra thì thầm.

Kaien đặt tay lên biểu tượng trung tâm.

Bỗng nhiên – ẦM!

Cả nền đá rung chuyển. Một vòng tròn xoay nhẹ, rồi tách ra thành ba mảnh. Lớp bụi rơi xuống để lộ một cầu thang xoắn ốc dẫn sâu vào lòng đất.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đồng thời bừng lên sự cảnh giác – và tò mò.

Kaien rút súng. Lyra kiểm tra túi thuốc. Rồi họ cùng bước xuống.


Bên trong tàn tích – Ánh sáng và tro bụi

Bên dưới là một căn phòng hình tròn rộng lớn, tường bằng kim loại phủ rêu và mạng nhện. Không khí có mùi sắt, tro, và thời gian.

Ở trung tâm là một bệ đá đen, trông như bàn mổ. Trên đó đặt một hộp kính hình trụ, bên trong chứa một cuộn giấy da, khô nhưng chưa mục nát.

Kaien định chạm vào, thì Lyra ngăn lại.

– Đợi. Có chữ khắc quanh đế hộp.

Cô quỳ xuống, soi kỹ từng nét khắc. Đôi mắt nheo lại:

– Đây là ngôn ngữ cổ của Vệ Tàng. Tôi từng thấy vài bản sao trong sách bị cấm ở Orsyl. Nghĩa là: “Ai mở ra, hãy nhớ máu mình không còn thuộc về mình.”

Kaien nuốt khan.

– Lời cảnh báo?

– Hoặc… là điều kiện.

Cậu đặt tay lên hộp kính. Không có khóa, nhưng khi tay cậu chạm vào – các ký tự trên cánh tay trái sáng rực.

Xoẹt!

Lớp kính mở ra.

Không chuông báo. Không cạm bẫy.

Chỉ có một hơi thở nhẹ như vừa đánh thức thứ gì đó ngủ quên hàng trăm năm.

Kaien cầm cuộn giấy da, nhẹ nhàng mở ra.

Không phải bản đồ bình thường.

Đó là sơ đồ giải phẫu con người, nhưng các cơ quan nội tạng được thay thế bằng biểu tượng năng lượng, đường dẫn ký hiệu, và những cột mũi tên trỏ tới “Tâm điểm cổ”.

Kaien thấy tim mình đập dồn dập.

– Lyra… Tôi nghĩ đây là thiết kế của… tôi.

Lyra trầm mặc.

– Có thể cậu là... bản thể đầu tiên của một loại vũ khí sống.

Câu nói đó treo lơ lửng giữa căn phòng lạnh lẽo.


Một giọng nói vang lên

Từ góc tối của căn hầm, một giọng nói khàn khàn vang lên, như gió cào qua thép rỉ:

– Các người không nên xuống đây.

Cả hai giật mình, quay phắt lại.

Một ông lão gầy gò, áo choàng xám, tóc bạc dài, mắt mù đục. Ông đứng từ khi nào không ai hay biết.

– Ai… ai đó? – Kaien siết súng.

– Ta là người canh giữ di tích cuối cùng của Vệ Tàng. Người ta gọi ta là Drael. Ta không sống, nhưng cũng chưa chết. Ta tồn tại để chờ… người mang dấu ấn.

Drael bước chậm rãi đến gần, tay run run đưa ra chạm vào tay Kaien.

– Đúng là cậu rồi. Dấu khắc… đã thức tỉnh.

Lyra chen vào:

– Ông biết bản đồ này dẫn đến đâu?

Drael gật.

– Không phải nơi, mà là chọn lựa. Khi đến Tâm điểm, người mang dấu ấn phải chọn: kích hoạt vũ khí – hay phong ấn nó mãi mãi.

– Vũ khí đó là gì?

Drael nhìn họ, nụ cười buồn lộ ra hàm răng rụng:

– Không phải thứ để giết. Mà là thứ khiến cả thế giới phải nhìn lại mình. Đó là sự thật. Và… sự thật có thể phá hủy nhiều hơn cả bom.


Cuối chương:

Drael trao cho họ một mảnh ngọc lục bảo nhỏ – “Chìa khóa Đầu tiên” – cần thiết để vào được Tâm điểm cổ. Khi họ rời khỏi tàn tích, mặt trời đã lặn. Gió sa mạc trở lạnh, nhưng trong mắt Kaien, thứ thật sự lạnh giá là tương lai trước mặt:

Nếu thứ trong người cậu là vũ khí, liệu cậu có dám dùng nó?

Và sâu trong lòng đất, cánh cửa kim loại đóng lại — để lại trong bóng tối một câu hỏi chưa lời đáp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!