Sương mù dày đặc phủ khắp sườn núi phía tây, nơi trạm tiền tiêu Velmora như một chiếc vuốt thép bám vào vách đá. Đó là nơi lưu giữ mảnh khóa thứ ba, theo lời Jorah – và cũng là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt bởi Đại úy Dravon, tay sai trung thành nhất của Kargan.
Kaien chỉnh lại khẩu súng ngắn trên đùi, đôi mắt dán chặt vào lối vào tòa nhà bằng thép.
– Mấy người chắc hắn ở trong?
– Tin tình báo từ Hắc Ưng phía nam xác nhận. Nhưng không biết hắn có mang mảnh khóa theo người không. – Lyra trả lời, giọng thì thầm.
Kaien gật, rồi nhìn quanh đội. Sáu người – toàn bộ biệt đội đột kích do Jorah cử. Những cặp mắt không còn ánh sáng trẻ trung, chỉ còn mệt mỏi và ý chí sống sót.
– Nếu mọi thứ thất bại, rút về hướng bắc. Không ai được để lộ thông tin về Tâm điểm. – Kaien dặn.
– Vào vị trí. – Lyra ra hiệu.
Tiếng thép nghiến rít khi cánh cổng bị cạy bằng dụng cụ điện tử. Kaien dẫn đầu, súng trong tay. Lyra phía sau, vai đeo túi cứu thương nhưng tay không rời con dao bạc đặc chế – loại chuyên dùng để phá giáp Velmora cận chiến.
Họ tiến qua hành lang hẹp, ánh đèn đỏ lập lòe. Một lính gác bước ra từ phòng bên – pặc! – một viên đạn găm thẳng vào cổ họng, máu phun thành vệt đen trên tường.
Kaien không chớp mắt.
Mỗi bước chân dấn vào trong là mỗi bước gần hơn bóng tối trong quá khứ.
Mảnh khóa – theo thông tin tình báo – đang nằm trong hộp dữ liệu sinh học đặt trong két thép bên dưới phòng giám sát. Nhưng khi họ tới nơi, cánh cửa đã mở sẵn.
Trên ghế chỉ huy – một người đàn ông đang ngồi chờ.
Áo choàng đen, mắt hổ phách, gương mặt vặn vẹo vì những vết khâu – Dravon.
– Kaien. – Hắn cười, không có chút ngạc nhiên.
Kaien giương súng, nhưng không bắn.
– Mày nên chết trong cái lồng sắt đó. – Dravon nói, đứng dậy.
– Và mày nên cháy cùng với trại giam. – Kaien đáp, từng chữ nặng trĩu.
Dravon bước tới, tay trần, không vũ khí.
– Mày nghĩ tao giữ mảnh khóa ở đây à? Tao giữ nó… trong ngực. Velmora đã cấy nó vào tim tao. Muốn lấy, phải moi xác tao ra.
– Vậy thì mày chết ở đây.
Câu trả lời của Kaien không có súng. Mà là một cú đấm trực diện.
Họ lao vào nhau như hai loài thú – đấm, đá, vật, đập đầu. Máu văng, xương rạn.
Dravon mạnh hơn, nhưng Kaien nhanh và hiểm hơn. Hắn túm tóc Kaien đập vào bàn điều khiển – rầm! – Lyra lao tới định can thiệp, nhưng bị tên lính còn sống tóm lấy. Dao của cô loáng lên – xoẹt! – hắn gục ngay lập tức.
Kaien vùng khỏi tay Dravon, rút dao ngắn và đâm thẳng vào ngực hắn – đúng chỗ tim.
– Mày không còn là cơn ác mộng của tao nữa. – Cậu thì thầm.
Dravon trợn mắt, rồi ngã xuống, máu trào từ miệng. Kaien lục túi áo hắn, lấy ra một hộp kim loại mạ bạc – chứa mảnh khóa thứ ba.
Lyra thở dốc.
– Chúng sẽ kéo tới trong chưa đầy 10 phút. Ta phải rút.
Chuông báo động vang lên. Cả trạm đổ chuông như tiếng vọng của địa ngục. Đèn chớp nháy đỏ. Kaien đỡ Lyra – cô bị thương ở vai – rồi ra hiệu cho cả đội rút lui theo đường hầm ngầm.
Tiếng súng đuổi sát sau lưng. Một người trong đội ngã xuống – gào lên nhưng không ai có thể quay lại. Máu nhuộm đất. Nhưng mảnh khóa đã nằm trong tay.
Jorah đón họ trong im lặng.
Kaien đặt mảnh khóa lên bàn, bên cạnh hai mảnh còn lại. Ba mảnh phát ra ánh sáng dịu – ghép lại một phần ký hiệu hình tròn.
– Ba mảnh. Còn hai.
– Một trong số đó được cho là chôn trong ngọn tháp cổ ở biên giới Velmora-Orsyl. – Jorah nói.
– Còn mảnh cuối?
– Không ai biết. Có thể… trong Tâm điểm.
Kaien ngồi phịch xuống ghế, máu dính đầy tay.
Lyra băng bó vai, ánh mắt nhìn cậu không còn như một kẻ đi cùng – mà như một đồng đội thực sự.
Họ đã bước qua máu, qua sương mù, qua bóng tối của chính mình. Và hành trình chỉ mới bắt đầu.