Lần đầu tiên tôi gặp Tần Mặc là vào một buổi chiều oi ả mùa hè, khi tôi vừa tròn sáu tuổi. Cũng lạ, tôi vẫn nhớ rõ hôm ấy bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông, và con hẻm quen thuộc nhà tôi bỗng rộn ràng hơn hẳn thường ngày. Cha dắt tôi đi mua vài món đồ lặt vặt cho bữa cơm tối, mẹ dặn phải ghé tiệm tạp hoá ở đầu hẻm nơi mà cả xóm nhỏ này ai cũng đều phải bước chân vào ít nhất một lần trong ngày.
Cánh cửa kính cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt khi cha tôi đẩy vào. Bên trong là mùi hỗn hợp của đủ loại: kẹo ngọt, bánh quy, dầu ăn, nước mắm, thậm chí cả mùi nhựa của những món đồ chơi trẻ con treo lủng lẳng trên kệ. Tôi hít một hơi dài, thấy cả tuổi thơ như chạm ngay đầu lưỡi.
Và rồi, ở sau quầy, tôi nhìn thấy cậu ấy.
Cậu bé bằng tuổi tôi, nhưng khuôn mặt lại chẳng giống lũ trẻ con hay chạy nhảy ngoài hẻm. Đôi mắt đen nhánh, hàng lông mày hơi nhíu lại, chiếc cằm thanh thoát khiến gương mặt toát lên vẻ trưởng thành đến lạ. Tôi còn nhớ rõ, nắng chiều rọi nghiêng qua ô cửa bụi bặm, phủ một lớp sáng mỏng lên làn da cậu. Khi đó tôi thầm nghĩ: Sao lại có người vừa bằng tuổi mình mà nhìn đã… đẹp trai như thế?
Tôi vốn là đứa con nít hay tò mò. Thấy người lạ là muốn bắt chuyện, muốn kết bạn. Thế là tôi chạy lại gần, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn cậu:
“Bạn tên gì vậy?” Tôi hỏi, giọng trong veo.
Cậu bé chỉ ngẩng lên, ánh mắt thoáng lướt qua tôi, rồi lại cúi xuống xếp mấy gói mì vào kệ. “…Tần Mặc.” Giọng nói khẽ, dứt gọn, lạnh nhạt như cơn gió thoảng.
“Ồ, Tần Mặc à.” Tôi nhẩm lại cái tên, thấy vừa ngầu vừa khó gần. Tôi bặm môi, cố gắng tiếp tục: “Mình tên là Du Linh. Mình sáu tuổi rồi đó, cậu cũng sáu tuổi hả?”
Cậu ấy chỉ ậm ừ, chẳng buồn ngẩng đầu: “Ừ.”
Cả thế giới như đứng khựng lại một nhịp. Trong đầu tôi vang lên tiếng bộp như vừa bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào. Trẻ con thường thích được chú ý, tôi cũng vậy. Tôi chờ một câu hỏi đáp lại, chờ cậu ấy sẽ mỉm cười, hỏi tôi thích ăn kẹo gì, hoặc ít nhất là quay sang nhìn. Nhưng không. Cậu vẫn lặng im, đôi mắt chỉ chăm chăm vào những món hàng lặt vặt, như thể tôi là một cơn gió thoảng không đủ để cậu bận tâm.
Thế là tôi hậm hực quay đi. Đẹp trai thì giỏi lắm à? Tưởng mình lạnh lùng là hay sao?
Kể từ hôm đó, tôi quyết định không thèm để ý tới cậu nữa. Cha mẹ tôi vẫn thường xuyên ghé mua đồ, tôi vẫn lẽo đẽo theo sau, nhưng mỗi khi ánh mắt vô tình chạm phải cậu ấy, tôi đều giả vờ quay đi, bận rộn với mấy cây kẹo mút hay mấy con búp bê nhựa rẻ tiền treo lủng lẳng trên kệ.
Nhưng lạ thật. Dù có cố phớt lờ, tôi vẫn luôn cảm thấy sự hiện diện của Tần Mặc ở đâu đó quanh mình.
---
Những ngày sau, tôi bắt đầu nhận ra vài điều.
Tần Mặc không phải kiểu con trai lúc nào cũng vui cười, chạy nhảy cùng bạn bè trong xóm. Cậu ấy thường ngồi lặng sau quầy, đôi mắt tối tăm như có nỗi buồn giấu kín. Đôi khi tôi bắt gặp cậu dõi theo những đứa trẻ khác được mẹ dắt đi mua bánh, trên môi thoáng hiện một nụ cười rất nhẹ thứ nụ cười nhanh đến mức nếu tôi chớp mắt thôi thì cũng sẽ bỏ lỡ.
Hóa ra, mẹ cậu ấy đã mất từ khi cậu chỉ mới năm tuổi. Người ta trong xóm kháo nhau thế, giọng nói vừa thương cảm vừa thở dài. Lúc nghe được, tôi ngẩn ra. Trẻ con thường vô tâm, nhưng câu chuyện ấy cứ khiến trái tim tôi thấy nhói. Có lẽ vì thế mà ánh mắt Tần Mặc luôn mang chút gì trưởng thành hơn bọn trẻ cùng tuổi.
Nhưng mà, dù biết vậy, tôi vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho sự lạnh nhạt ban đầu của cậu. Sáu tuổi, tôi bé nhỏ và bướng bỉnh, lòng tự trọng lại to hơn cái kẹo mút tôi hay thích mua. Tôi vẫn thường nghĩ: Mình mà thèm nói chuyện với cậu ta nữa chắc trời sập.
---
Dù vậy, chúng tôi vẫn gắn bó với nhau theo cách vô hình nào đó.
Buổi sáng, tôi nghe tiếng leng keng quen thuộc khi cửa kính tiệm tạp hoá mở ra. Buổi chiều, khi đi học về, tôi lại thấy cậu ấy ngồi đọc sách cũ sau quầy, đôi tay gầy nhưng chắc chắn lật từng trang giấy. Thỉnh thoảng, cha tôi nhờ cậu ấy xách giúp bao gạo, bóng dáng cao gầy của Tần Mặc cứ thế in hằn trong trí nhớ tôi.
Có những lúc tôi muốn mở miệng nói vài câu, nhưng rồi lại kìm lại. Tự ái trẻ con khiến tôi chỉ dám lặng lẽ quan sát, trong lòng vừa giận vừa… hơi để ý.
Mãi đến tận bây giờ, khi đã trưởng thành hơn, mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên ấy, tôi vẫn thấy nó vừa ngốc nghếch vừa ngọt ngào. Bởi lẽ, lúc sáu tuổi, ai mà ngờ được một cái nhìn lạnh lùng lại có thể khắc sâu đến thế trong trí nhớ của một đứa bé gái như tôi.