Bốn năm trôi qua nhanh đến mức tôi chẳng kịp nhận ra. Từ một cô bé con suốt ngày níu vạt áo mẹ, tôi đã thành cô nhóc mười tuổi tóc buộc hai bên, vừa thích mơ mộng vừa hay hờn dỗi. Thế nhưng có một điều vẫn không hề thay đổi: Tần Mặc.
Cậu ấy vẫn vậy. Vẫn ngồi sau quầy tiệm tạp hoá cũ kỹ, đôi mắt trầm lặng, gương mặt khi cười khi không chẳng bao giờ đoán được. Với tôi, Tần Mặc vẫn lạnh lùng như cái ngày đầu tiên gặp nhau. Cậu ít khi chủ động bắt chuyện, mỗi lần tôi lỡ miệng hỏi thì cũng chỉ “ừ” một tiếng, y hệt năm xưa.
Nhưng có một điều khác biệt…
Dạo gần đây, tôi nhận ra ánh mắt Tần Mặc hay dừng lại nơi tôi. Những khi tôi cùng mẹ vào tiệm mua dầu ăn hay gói bột ngọt, tôi bắt gặp cậu ấy đang lén nhìn, rồi lập tức quay đi, khoé môi hơi cong lên thành một nụ cười nhỏ xíu. Nụ cười ấy chẳng ai khác thấy, chỉ mình tôi.
Lẽ ra tôi nên thấy vui chứ? Một cậu con trai đẹp trai, trầm lặng, lại chú ý đến mình. Nhưng không. Tôi cố tình làm ngơ. Tôi không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
Bởi vì… trái tim tôi đã hướng về một người khác.
Người đó không phải Tần Mặc. Người đó là Hàn Duệ.
---
Tôi quen Hàn Duệ vào một ngày nắng rực rỡ trong lớp học. Hôm ấy cô giáo gọi tôi lên bảng giải một bài toán chia dài ngoằng. Tôi run lắm. Chữ số cứ nhảy múa loạn xạ, phấn trong tay như muốn rơi ra. Cả lớp im lặng, chỉ nghe tiếng quạt trần quay lạch cạch.
Đúng lúc tôi sắp bật khóc thì nghe một giọng thì thào:
“Ba mươi sáu… chia cho chín…”
Tôi giật mình, quay đầu lại một chút. Ở dãy bàn gần cuối, có cậu bé với gương mặt sáng sủa, đôi mắt cong cong như trăng non, đang lén đưa tay che miệng nhắc nhỏ. Tôi lắp bắp đọc theo, viết ra kết quả. Cả lớp ồ lên, cô giáo gật gù khen. Tôi thở phào, tim đập thình thịch vì may mắn thoát nạn.
Kể từ khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu chú ý đến Hàn Duệ.
Cậu học rất giỏi, lúc nào cũng nằm trong top đầu của lớp. Không chỉ thế, cậu còn lễ phép, ngoan hiền, luôn biết cách làm người khác cảm thấy dễ chịu. Khi bạn nào quên thước, cậu sẽ sẵn sàng cho mượn. Khi tôi quên mang tập, cậu lẳng lặng xé đôi tờ giấy của mình đưa.
Tôi bắt đầu tìm cơ hội nói chuyện với Hàn Duệ. Ban đầu chỉ là “Cảm ơn cậu nha”, rồi dần dần thành “Cậu thích ăn kẹo gì?”, “Cậu học thêm ở đâu thế?”… Và thật bất ngờ, Hàn Duệ không hề xa cách. Cậu cười, nụ cười trong veo đến mức tôi ngỡ cả lớp học sáng rực hơn.
Có lần, trong giờ ra chơi, cậu dúi vào tay tôi một viên kẹo sữa nhỏ xíu. “Cho cậu đó.”
Tôi cắn viên kẹo, vị ngọt lan trên đầu lưỡi, cả buổi hôm ấy tôi cứ thấy lòng mình cũng ngọt ngào như thế.
---
Từ đó, tôi và Hàn Duệ chơi thân hơn. Chúng tôi thường làm bài tập chung, cùng xếp hàng ở căn tin, thỉnh thoảng còn trao đổi những cuốn truyện tranh. Tôi hồn nhiên nghĩ: Đây chính là người bạn thân nhất của mình. Thậm chí, trong những đêm nằm dài suy nghĩ, tôi còn lén gọi Hàn Duệ là “hoàng tử nhỏ” của mình.
Tôi chưa bao giờ kể với ai chuyện này. Ngay cả Tần Mặc cũng không biết. Mà thật ra, cần gì cậu ấy biết chứ? Tần Mặc nào có để ý tới tôi đâu. Lúc nào cũng cái bộ mặt lạnh nhạt, cái giọng ừ hử làm tôi bực cả mình.
Thế nhưng, kỳ lạ thay, mỗi khi tôi cùng Hàn Duệ đi ngang qua tiệm tạp hoá, ánh mắt của Tần Mặc lại trở nên khác thường. Tôi không rõ có phải tôi tưởng tượng không, nhưng tôi thề rằng tôi từng thấy khóe môi cậu ấy hơi mím lại, đôi mắt sâu hun hút như muốn nói điều gì mà lại im lặng.
Tôi vờ như không nhận ra. Tôi không muốn nghĩ nhiều. Bởi vì trong tim tôi, đã có một cái tên vang vọng: Hàn Duệ.
---
Có lần, tôi cùng Hàn Duệ ngồi trong lớp làm bài tập nhóm. Cậu cẩn thận giảng cho tôi từng phép tính, từng con chữ. Giọng cậu ấm áp, đôi mắt sáng ngời. Tôi cắn đầu bút, vừa nghe vừa lén ngắm. Tôi nghĩ, nếu có một người bạn như vậy mãi mãi bên cạnh, chắc tôi sẽ hạnh phúc lắm.
Còn Tần Mặc thì sao?
Cậu vẫn ngồi sau quầy hàng, lặng lẽ gấp từng cái hộp giấy, đếm từng gói mì. Mỗi lần tôi đi ngang, vẫn là ánh mắt lạnh nhạt, chỉ khác một điều: thỉnh thoảng, tôi bắt gặp ánh nhìn của cậu hướng theo tôi lâu hơn một chút.
Tôi vẫn tự nhủ: Cậu ấy mà thích mình á? Vớ vẩn. Cậu ấy lúc nào cũng như băng đá, không chút cảm xúc. Có nghĩ thế cũng chỉ là mơ mộng thôi.