chờ đợi

Chương 10:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm nay, tiết cuối giờ Văn, cô giáo bước vào với một chồng giấy phân công nhóm học tập. Cả lớp bắt đầu xôn xao, mỗi đứa đều hồi hộp mong rơi vào nhóm bạn thân để khỏi phải “cày” nhiều. Tôi thì cũng chỉ cầu cho mình không phải ghép nhóm với mấy đứa suốt ngày ồn ào chọc ghẹo.

Cô đọc tên từng nhóm, giọng đều đều nhưng như đánh trống trong ngực tôi. Rồi bất ngờ, tôi nghe thấy tên mình ghép cùng Hàn Duệ. Trong chớp mắt, cả người tôi như sáng bừng. Tôi quay sang cậu ấy, ánh mắt chạm nhau, Hàn Duệ nở nụ cười ấm áp đến mức tim tôi muốn tan chảy.

Tôi không biết đó là sự trùng hợp hay là sắp đặt khéo léo của cô giáo, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy hơi… vui vui. Và rồi, khi bàn chuyện địa điểm để làm bài tập nhóm, Hàn Duệ thoáng ngập ngừng. Tôi nhanh nhảu đề nghị:

“Hay đến tiệm tạp hoá đầu hẻm của Tần Mặc đi. Ở đó có sẵn bàn ghế trước cửa, ngồi cũng thoáng mát.”

Hàn Duệ nghe thế hơi cau mày, nhưng rồi vẫn gật đầu.

---

Chiều hôm đó, nắng nhạt như mật ong rưới xuống con hẻm quen thuộc. Tôi đi bên cạnh Hàn Duệ, tay cầm quyển vở dày, trong lòng lại bồn chồn một cách lạ lùng. Tôi biết rõ, việc đưa Hàn Duệ đến tiệm của Tần Mặc có thể sẽ khiến không khí… khó xử. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn muốn thử. Có lẽ tận sâu bên trong, tôi muốn thấy rõ chuyện gì đó.

Tiệm tạp hoá của Tần Mặc vẫn như thường lệ: cửa gỗ mở rộng, mùi kẹo bánh, mì gói, nước ngọt trộn lẫn vào nhau. Bên ngoài, chiếc bàn gỗ cũ với mấy chiếc ghế nhựa được xếp ngay ngắn. Thường ngày, sáng sớm mấy ông chú trong hẻm hay tụ tập ở đó, nhưng giờ vắng lặng, chỉ còn tiếng ve kêu ran trên cây bàng đầu ngõ.

Tần Mặc đang ngồi ghi sổ, đầu hơi cúi, đôi mắt chăm chú. Khi nghe tiếng bước chân, cậu ngẩng lên. Và ngay khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm vào Hàn Duệ, bầu không khí lập tức đổi khác.

Hai người con trai, hai dáng vẻ đối lập.

Tần Mặc với gương mặt điềm tĩnh, đôi mắt lạnh lùng như mặt hồ mùa đông, vừa nhìn đã thấy khoảng cách. Hàn Duệ lại mang vẻ ngoài ngoan hiền, nụ cười lịch sự, đôi mắt sáng như thể chứa đầy thiện ý. Nhưng chính vì thế, sự đối nghịch ấy càng khiến bầu trời giữa họ căng thẳng.

Cả hai không nói gì, chỉ đứng nhìn nhau. Tôi có cảm giác như mình vô tình dắt hai con thú vào cùng một chuồng. Một người là mèo hoang kiêu hãnh, lặng lẽ giấu vuốt sau ánh mắt bình thản. Một người là chó con đáng yêu, ngoài ngoan hiền nhưng ánh mắt sâu thẳm lại có gì đó lấp lánh khó đoán.

“Tần Mặc, tụi tớ làm bài tập nhóm ở đây một lát nhé?” tôi lên tiếng phá tan im lặng, giọng lạc đi một chút.

Cậu ấy không đáp ngay, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên tay tôi – nơi tôi đang cầm chung quyển sách với Hàn Duệ. Một thoáng gì đó vụt qua trong mắt cậu, nhưng nhanh đến mức tôi không kịp nắm bắt.

“Ừ.” – cậu đáp ngắn gọn.

---

Chúng tôi ngồi xuống bàn gỗ ngoài cửa. Tôi và Hàn Duệ ngồi cạnh nhau, mở vở ra. Tần Mặc thì vẫn lặng lẽ trong tiệm, nhưng thỉnh thoảng tôi cảm giác ánh mắt cậu len lén nhìn về phía này.

Hàn Duệ thì ngược lại, lúc nào cũng tỏ ra dễ chịu. Cậu nghiêng đầu giảng cho tôi những bài toán khó, giọng kiên nhẫn, đôi khi còn mỉm cười trấn an khi tôi nhăn mặt. Tôi bật cười, không che giấu được sự thoải mái.

Thế nhưng, tôi vẫn thấy cái lạnh lẽo vô hình sau lưng, như có ai đó đang dõi theo từng cử chỉ của mình. Tôi quay đầu khẽ liếc vào trong tiệm: Tần Mặc đang đứng sau quầy, giả vờ sắp xếp mấy lon nước ngọt, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía bàn học của chúng tôi.

Ánh nhìn ấy không ghen tuông công khai, cũng không phải tò mò đơn thuần. Nó giống như một ngọn lửa bị kìm nén, âm ỉ cháy trong bóng tối. Tôi bất giác nắm chặt cây bút, tim đập gấp gáp.

---

Một lúc sau, Hàn Duệ đứng dậy. “Tớ khát quá, để tớ mua chai nước.”

Cậu bước vào tiệm, đối diện trực tiếp với Tần Mặc. Tôi ngồi ngoài, nhìn mà cảm thấy không khí đặc quánh.

“Cho tớ một chai trà xanh.” giọng Hàn Duệ vẫn nhẹ nhàng, lịch sự.

Tần Mặc không nói gì, chỉ lấy chai nước đặt lên quầy. Nhưng khi tay Hàn Duệ chạm vào, bàn tay Tần Mặc cũng vô tình chạm theo. Trong giây lát, cả hai đứng sững. Ánh mắt giao nhau, không một ai nhường một bước.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như cả tiệm tạp hoá chìm vào im lặng. Tiếng ve cũng như ngừng hẳn.

Rồi Hàn Duệ cười, nụ cười nhạt nhưng đầy ẩn ý. “Cảm ơn nhé, Tần Mặc.”

Còn Tần Mặc thì vẫn lạnh lùng, chỉ đáp: “Ừ.”

Tôi ngồi ngoài, tim lại run lên không hiểu vì sao. Rõ ràng hai người họ không nói gì quá gay gắt, nhưng sự đối đầu ấy rõ ràng như một vết dao sắc cắt ngang không khí.

---

Chúng tôi học thêm một lúc thì trời bắt đầu sẩm tối. Hàn Duệ thu dọn tập vở, cẩn thận hỏi tôi:

“Mai cậu rảnh không? Chúng ta có thể làm tiếp ở thư viện.”

Tôi gật đầu, ánh mắt thoáng chạm vào bóng dáng Tần Mặc trong tiệm. Cậu ấy vẫn im lặng, chỉ xoay người dọn hàng. Tôi không biết có phải do ánh chiều nhập nhoạng hay không, nhưng tôi thấy bóng lưng cậu trông cô độc lạ thường.

Tôi bỗng thấy nghèn nghẹn, như thể mình vừa vô tình làm một điều gì đó tàn nhẫn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×