Trời đã ngả tối khi tôi từ thư viện trở về. Con đường quen thuộc dẫn về hẻm nhỏ, những bóng đèn vàng hai bên đường vừa được bật lên, hắt xuống những vệt sáng lấm tấm như sao rơi. Tôi bước chậm rãi, trong đầu vẫn còn vang lên giọng nói của Hàn Duệ khi cùng tôi giải bài tập chiều nay. Cậu ấy lúc nào cũng dịu dàng, kiên nhẫn, như thể mọi thứ đều xoay quanh tôi.
Nhưng khi rẽ vào hẻm, tôi chợt dừng lại.
Tiệm tạp hoá của Tần Mặc… đã đóng cửa.
Điều này rất lạ. Thường thì đến tận tối muộn, khi khách hàng cuối cùng trong xóm ghé mua gói mì hay chai nước ngọt, Tần Mặc mới đóng cửa tiệm. Vậy mà giờ đây, trời chỉ mới hơn bảy giờ, cánh cửa gỗ đã khép chặt, bảng hiệu cũ kỹ treo lặng lẽ, phía trước không còn ánh đèn sáng hắt ra như mọi khi.
Một cảm giác bất an len lỏi trong tôi. Tim tôi nhói lên mà chính tôi cũng không hiểu vì sao lại quan tâm đến chuyện này đến vậy. Tôi vội chạy lại gần, nhìn quanh quất.
“Lạ nhỉ…” tôi lẩm bẩm.
Đúng lúc ấy, bác hàng xóm cạnh tiệm đi ra, trên tay cầm cái thau nhựa. Thấy tôi, bác cười hiền:
“Con tìm Tần Mặc hả? Nó bệnh từ trưa nay rồi, sốt cao quá nên đóng cửa sớm đấy.”
Tôi giật mình, như vừa bị ai tạt gáo nước lạnh. Cả người chợt lạnh toát.
“Bệnh… sốt cao ạ? Nặng không bác?” tôi hỏi dồn dập, giọng run run.
“Cũng chưa rõ, chỉ thấy nó mệt lả, nằm co trong nhà. Cha nó đi nhập hàng chưa về, chắc một lát nữa mới về tới.”
Nghe thế, lòng tôi rối bời. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, tôi liền cảm ơn bác rồi chạy vội đến tiệm thuốc gần đó.
---
Trong tay tôi là mấy gói thuốc hạ sốt, thêm vài túi cháo dinh dưỡng còn nóng. Tôi đứng trước cánh cửa khép chặt của nhà Tần Mặc, bàn tay run lên khi giơ ra gõ.
Cộc… cộc…
Âm thanh vang trong đêm vắng nghe thật nặng nề. Tôi hít sâu, tim đập loạn. Một phần vì lo lắng cho cậu ấy, phần khác vì tôi sợ… sợ chính cậu ấy sẽ nhìn thấy tôi trong tình cảnh này.
Cánh cửa từ từ mở ra. Ánh đèn vàng mờ hắt ra, và Tần Mặc xuất hiện.
Gương mặt cậu nhợt nhạt, đôi mắt mệt mỏi hằn quầng thâm. Mái tóc rũ xuống, hơi ẩm ướt, có lẽ do vừa lau người bằng khăn lạnh. Khi thấy tôi đứng đó, trên tay ôm lỉnh kỉnh nào thuốc nào cháo, cậu thoáng ngạc nhiên, đôi mắt như mở to hơn một chút.
“Du Linh?” giọng cậu khàn khàn, mang chút ngờ vực.
Tôi lúng túng, cắn môi:
“À… ừm… nghe nói cậu bị bệnh nên… tớ lo. Tớ mua ít thuốc với cháo cho cậu.”
Nói xong, tôi mới thấy mình ngốc đến mức nào. Từ bao giờ tôi lại vội vã như thế chỉ vì một người vốn luôn lạnh lùng với mình?
Tần Mặc im lặng vài giây. Cậu không trách, cũng không từ chối. Chỉ nhẹ nhàng tránh sang một bên, mở rộng cửa:
“Vào đi.”
---
Căn nhà bên trong đơn sơ, nhỏ bé, ánh sáng lờ mờ từ chiếc bóng đèn duy nhất giữa trần. Bàn ghế gỗ cũ, trên đó vẫn còn chồng sổ ghi nợ khách chưa kịp dọn. Không gian phảng phất mùi thuốc cảm và mùi ẩm mốc. Tôi thoáng sững người, lòng trĩu xuống.
Tần Mặc quay lưng đi trước, ngồi xuống ghế, khẽ ho. Bóng lưng cậu gầy, như càng mỏng manh hơn trong khoảnh khắc này.
Tôi rụt rè bước vào, đặt túi cháo và thuốc lên bàn. “Cậu… đã uống thuốc gì chưa?”
“Chưa. Mệt quá, không ra mua nổi.” Cậu đáp, giọng khàn, rồi im lặng.
Tôi vội xé gói thuốc, rót ly nước, đưa cho cậu. “Uống đi, rồi ăn cháo cho ấm bụng.”
Bàn tay cậu run nhẹ khi đón lấy. Tôi chợt nhận ra da cậu nóng rực, cả người toả nhiệt như than hồng. Trái tim tôi nhói lên, bàn tay bất giác siết chặt túi áo mình để kìm cảm giác.
Cậu uống thuốc, rồi im lặng ăn vài muỗng cháo. Tôi ngồi đối diện, nhìn từng động tác chậm chạp của cậu. Không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng muỗng khua nhẹ vào thành hộp.
“Cậu… lúc nào cũng vậy à?” tôi buột miệng.
Tần Mặc ngẩng lên, khó hiểu: “Là sao?”
“Tự chịu đựng một mình, chẳng nói với ai. Ngay cả khi bệnh, cũng im lặng nằm co trong nhà, không nhờ đến người khác.”
Cậu khẽ cười, nụ cười yếu ớt, nhợt nhạt. “Quen rồi. Từ nhỏ… đều vậy cả.”
Tôi chợt im bặt. Trái tim thắt lại. Tôi nhớ đến lời người lớn kể: mẹ cậu mất khi cậu mới năm tuổi. Từ đó, chỉ còn cha con nương tựa. Một đứa trẻ lớn lên thiếu tình thương của mẹ, có lẽ từ lâu đã tập cách mạnh mẽ trong im lặng.
Không hiểu sao, tôi thấy mắt mình cay xè.
---
Khi cậu ăn xong, tôi lấy khăn ấm lau nhẹ trán cho cậu. Ban đầu Tần Mặc hơi giật mình, nhưng rồi không phản kháng, chỉ nhắm mắt để mặc tôi làm. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy gương mặt cậu gần sát, hàng mi dài khẽ run, hơi thở nặng nhọc phả vào tay tôi.
Tôi bỗng nhận ra: lần đầu tiên, tôi thấy Tần Mặc không còn là chàng trai lạnh lùng khó gần, mà chỉ là một cậu bé… yếu ớt, cô độc, cần được ai đó quan tâm.
“Tần Mặc…” tôi gọi khẽ.
Cậu mở mắt, đôi mắt mờ mịt nhưng sâu thẳm.
“Tớ… thật sự lo cho cậu.” tôi thì thầm, lời nói bật ra mà không kịp suy nghĩ.
Không khí như đông cứng lại. Cả hai chỉ nhìn nhau, ánh đèn vàng hắt xuống càng làm rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt cậu. Nhưng trong đôi mắt kia, tôi thấy thoáng qua một tia sáng, lặng lẽ mà ấm áp.
“Tớ biết rồi.” Cậu khẽ đáp, giọng yếu ớt nhưng khiến tim tôi rung lên mãnh liệt.
---
Đêm đó, tôi ngồi lại bên cạnh cho đến khi cậu ngủ thiếp đi. Gương mặt cậu dưới ánh đèn trông yên bình hơn, không còn căng cứng như mọi ngày. Tôi lặng lẽ ngắm, trong lòng rối loạn đến mức không tìm được lối ra.
Rốt cuộc, tại sao tôi lại ở đây, lo lắng cho cậu đến thế này?
Tôi không có câu trả lời.