chờ đợi

Chương 9:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi vốn không phải là người dậy sớm. Thật ra, nếu không phải có chuông báo thức kêu inh ỏi thì chắc tôi có thể ngủ liền một mạch đến tận trưa. Nhưng sáng nay thì khác. Ngay khi tiếng chuông vừa vang lên lúc bốn giờ, tôi giật mình bật dậy, tim đập thình thịch. Không phải vì tôi ngủ chưa đủ giấc, mà bởi tôi đã chuẩn bị sẵn trong lòng một chuyện quan trọng.

Tôi nhớ đến gương mặt trầm lặng của Tần Mặc tối hôm qua, nhớ cả giọng nói khẽ khàng khi cậu hỏi tôi về Hàn Duệ. Cậu ấy im lặng nghe tôi thú nhận mình thích người khác, rồi chỉ gật đầu như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng tôi thấy rõ trong mắt cậu thoáng qua một nỗi buồn mà đến giờ vẫn làm tôi áy náy.

Cậu ấy thường bỏ bữa sáng, loay hoay trong tiệm tạp hoá từ khi mặt trời còn chưa ló rạng, chẳng ai nghĩ đến việc sẽ nấu cho cậu một bữa cơm tử tế. Tôi nghĩ… có lẽ mình nên làm điều gì đó. Không phải để bù đắp hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng như một lời xin lỗi.

Tôi khẽ bước xuống bếp. Căn nhà còn tối om, chỉ có ánh sáng vàng nhạt từ bóng đèn nhỏ hắt xuống bàn ăn. Tôi lôi mấy nguyên liệu mẹ để sẵn trong tủ lạnh ra: trứng gà, xúc xích, rau củ và cơm nguội tối qua. Đôi tay vụng về run lên khi tôi đập trứng, thỉnh thoảng lại làm vỏ rơi lẫn vào bát, phải tỉ mẩn nhặt ra. Tôi bật bếp, dầu sôi lách tách, mùi thơm thoang thoảng lan ra khắp gian bếp nhỏ.

“Bình tĩnh, Du Linh… không khó lắm đâu.” Tôi tự nhủ, vừa nướng xúc xích vừa nghĩ cách trang trí.

Tôi nhớ đến mấy hộp cơm bento dễ thương từng thấy trên mạng, thế là hí hoáy cắt xúc xích thành hình bông hoa nhỏ, thêm vài lát cà rốt, xếp thành cánh hoa. Trứng chiên thì tôi cẩn thận cắt thành hình trái tim, dù méo mó nhưng vẫn rõ ràng. Cơm trắng tôi nặn thành hình một chú mèo con, lấy rong biển làm mắt, miệng, rồi dán thêm sticker mặt cười lên nắp hộp.

Lúc hoàn thành, tôi nhìn hộp cơm mà phì cười. Đúng là vừa quê vừa ngộ nghĩnh, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp kỳ lạ. Lần đầu tiên trong đời, tôi tự tay chuẩn bị cơm cho một người không phải là bản thân mình.

Ngoài trời bắt đầu sáng dần, ánh bình minh len lỏi qua khe cửa. Tôi ôm hộp cơm, lòng ngập ngừng nhưng quyết tâm.

---

Tiệm tạp hoá đầu hẻm vẫn vậy, bảng hiệu cũ kỹ treo lủng lẳng, trước cửa còn mấy thùng nước ngọt chưa kịp dỡ vào. Cánh cửa gỗ kẽo kẹt vừa được mở ra, và ở đó, Tần Mặc đang cúi người sắp xếp từng kiện hàng.

Cậu ấy mặc chiếc áo sơ mi cũ, tay áo xắn lên để lộ cánh tay rám nắng. Mái tóc hơi rối do mới ngủ dậy, nhưng gương mặt lại nghiêm túc đến mức tôi chợt thấy nghèn nghẹn. Ánh sáng ban mai chiếu xuống, làm gương mặt ấy càng thêm tĩnh lặng như bức tranh.

Tôi đứng lúng túng ở cửa, tim đập loạn. Lần đầu tiên tôi thấy bản thân hồi hộp đến vậy, cứ như đang chuẩn bị làm một chuyện động trời.

“Tần Mặc…” tôi gọi nhỏ.

Cậu ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên hộp cơm tôi đang ôm. Tôi nuốt nước bọt, hai tay đưa ra trước, lắp bắp:

“Cái này… tớ làm cho cậu. Hôm qua… xin lỗi nhé, vì tớ đã nói mấy lời không nên. Tớ… muốn bù lại một chút.”

Trong khoảnh khắc ấy, cậu ấy chỉ im lặng nhìn tôi. Đôi mắt tối màu của Tần Mặc dường như không phản chiếu điều gì, nhưng tôi lại cảm nhận được một làn sóng vô hình khiến mình căng thẳng.

Cuối cùng, cậu khẽ hỏi:

“Cậu dậy từ mấy giờ để làm thế này?”

“Bốn giờ…” tôi đáp, ngượng ngùng gãi má “Lần đầu tớ làm bento, hơi xấu, nhưng ăn chắc vẫn được.”

Khoé môi Tần Mặc run lên, như muốn nở một nụ cười nhưng lại kìm lại. Cậu nhận lấy hộp cơm từ tay tôi, bàn tay ấm áp chạm thoáng qua ngón tay tôi, khiến tim tôi giật thót.

“Cảm ơn.” Cậu nói khẽ, giọng khàn khàn như vừa ngủ dậy, nhưng lại chân thành đến mức làm tôi đỏ mặt.

Tôi gật đầu lia lịa, rồi quay người bỏ chạy như thể sợ mình ở lại thêm một giây sẽ ngượng chết mất.

---

Suốt cả ngày hôm đó, tôi không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Hình ảnh Tần Mặc đứng trong ánh nắng sớm, lặng lẽ nhận hộp cơm từ tay tôi, cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Tôi cắn bút, lòng rối bời.

Tôi vốn nghĩ rằng mình chỉ đang bù đắp, chỉ đang muốn xoa dịu cảm giác áy náy. Nhưng sao trái tim tôi lại đập nhanh đến vậy? Sao tôi lại thấy nụ cười khẽ nơi khóe môi cậu ấy làm mình hoảng hốt đến mức không dám nhìn thẳng?

Lúc tối về, tôi nghe mẹ nhắc rằng hôm nay thấy Tần Mặc vui vẻ lạ thường, còn huýt sáo trong lúc dọn hàng. Tôi tròn mắt, bất giác bật cười. Có lẽ hộp cơm ấy thực sự có ý nghĩa với cậu.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×