cho vợ đi họp lớp và cái kết

Chương 1: Căn nhà Hạnh phúc, Mùi hương Bàn cũ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hương nhấc tách cà phê, khẽ rùng mình trước làn hơi nóng lan tỏa. Căn bếp sáng sủa, mùi bánh mì nướng và tiếng TV lách tách đưa tin buổi sáng tạo nên một bức tranh hoàn hảo về sự ổn định. Cô nhìn Minh, chồng cô, đang chăm chú đọc báo cáo công việc. Anh là trụ cột, là bến đỗ an toàn. Mười năm hôn nhân đã biến tình yêu cuồng nhiệt thuở ban đầu thành một thứ ấm áp, đáng tin cậy, nhưng thiếu đi sự kịch tính và cháy bỏng.

"Chiều nay anh về trễ chút, có cuộc họp đột xuất," Minh đặt tờ báo xuống, ánh mắt đầy sự quan tâm đúng mực. Anh nắm tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay một cách trìu mến. "Em muốn ăn gì tối nay không?"

"Không cần lo lắng, em sẽ tự lo. Anh cứ làm việc đi." Hương cười, một nụ cười thật tâm nhưng cũng mang theo chút cô đơn khó tả.

Cô biết Minh yêu cô, một tình yêu chân thành, không đòi hỏi, không ghen tuông. Đó là lý do cô chọn anh sau khi kết thúc mối tình đầy bão tố thời thanh xuân. Đôi khi, sự ổn định đó lại khiến cô cảm thấy như một con chim bị nhốt trong lồng lụa. Mọi thứ quá dễ đoán, quá hoàn hảo.

Sau khi Minh đi làm, Hương dọn dẹp nhà cửa. Cô vừa bật nhạc, vừa làm việc theo thói quen. Bỗng, điện thoại cô rung lên. Đó là một thông báo từ nhóm chat lớp cấp ba. Cô ít khi tham gia những cuộc trò chuyện này, nhưng hôm nay, một tấm ảnh cũ của nhóm được đăng lên, khiến cô nán lại.

Trong tấm ảnh chụp dưới cây phượng vĩ năm nào, cô đang cười rạng rỡ, cánh tay khoác vai một chàng trai. Đó là Nam – người yêu cũ của cô, mối tình đầu đầy nồng nhiệt, cũng là lý do lớn nhất khiến cô tìm kiếm sự bình yên ở Minh.

Một tin nhắn riêng bật lên từ số lạ: "Hương à, đây là số của tớ. Nhớ cậu quá!" Kèm theo là hình ảnh cô và Nam trong tấm ảnh cũ, được cắt riêng ra.

Tay Hương run lên. Cô nhận ra đó là Nam. Anh đã đổi số, hay cố tình giữ yên lặng suốt bao năm qua?

"Tớ là Nam đây. Đừng chặn tớ nhé. Tớ nghe nói cậu sẽ tham gia buổi họp lớp cuối tuần này. Tớ cũng sẽ về."

Cảm giác căng thẳng và kích thích chạy dọc sống lưng cô, mạnh mẽ hơn bất kỳ cảm xúc nào cô có được trong nhiều năm qua. Nó không phải là cảm giác yên bình khi ở bên Minh, mà là một cơn say nắng bất ngờ, một lời mời gọi nguy hiểm. Toàn bộ căn nhà hoàn hảo dường như bị phủ một lớp bụi mờ, chỉ còn lại sự mong chờ rực lửa từ cái tên đã bị chôn vùi.

Hương vội vàng tắt điện thoại, cố gắng quay lại với công việc. Nhưng ánh mắt cô cứ dán vào chiếc gương trong phòng khách. Cô nhìn thấy mình – một người phụ nữ 30 tuổi, thanh lịch, kín đáo. Cô tự hỏi: Liệu Nam sẽ còn nhận ra "cô gái nổi loạn" đã từng cuồng si anh ta hay không?

Chiếc thiệp mời họp lớp nằm trên bàn ăn bỗng trở nên nặng trĩu. Nó không còn là một buổi gặp gỡ bạn bè đơn thuần. Nó là tấm vé trở về với một khía cạnh cấm kỵ của chính cô, là cơ hội để khơi dậy ngọn lửa mà cô đã tự tay dập tắt. Cô quyết định sẽ đi, không phải vì bạn bè, mà vì một sự thôi thúc ích kỷ đến từ sâu thẳm trái tim.

Buổi tối, Minh về, mang theo một bó hoa hồng trắng. "Hoa tặng vợ tôi, người sắp trở lại tuổi 18," anh nói đùa. "Anh đã đặt vé máy bay cho một chuyến đi ngắn sau họp lớp, coi như quà cho em thư giãn."

Sự chu đáo của Minh khiến cảm giác tội lỗi của Hương càng nhân lên. Cô ôm chặt anh, nụ hôn lần này có một sự mãnh liệt bất thường. Không phải là tình yêu, mà là sự chuộc lỗi trước một hành động dường như đã được định sẵn.

Trong vòng tay an toàn của chồng, tâm trí cô lại đang vẽ nên hình bóng người khác. Mùi hương của Minh là mùi của sự cam kết, nhưng mùi hương tưởng tượng của Nam lại là mùi của thanh xuân ngông cuồng và cám dỗ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×