cho vợ đi họp lớp và cái kết

Chương 2: Tấm thiệp Mời và Cái tên đã ngủ quên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai ngày sau, tấm thiệp mời họp lớp vẫn nằm chễm chệ trên bàn, như một bản án treo khiến Hương không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Sự ổn định mà Minh xây dựng đã trở thành một lớp vỏ bọc mỏng manh, chỉ cần một làn gió nhẹ từ quá khứ cũng đủ làm nó rạn nứt.

Hương mở hộp đồ cũ trong tủ quần áo. Nơi đó chứa đựng những kỷ vật đã bị niêm phong gần mười năm. Một chiếc áo đồng phục cũ đã sờn màu, một cuốn nhật ký đã ngả vàng, và... chiếc dây chuyền có mặt khắc chữ "HN" lồng vào nhau. H là Hương, N là Nam.

Cô đã hứa với lòng sẽ không bao giờ nhìn lại, nhưng giờ đây, chiếc dây chuyền lạnh lẽo trên đầu ngón tay lại gợi lên một cảm giác nóng bỏng khó tả. Nó không chỉ là tình yêu, nó là sự cuồng nhiệt, sự dám làm mà cuộc sống hôn nhân hiện tại đã tước đoạt. Nam đại diện cho những lựa chọn nguy hiểm mà cô đã từng khao khát.

Cô nhớ lại buổi chia tay của họ. Không ồn ào, không nước mắt, chỉ là sự dứt khoát của Nam khi anh chọn đi xa lập nghiệp. Anh đã nói: “Anh không thể trói buộc em vào tương lai mờ mịt của anh. Hãy tìm người mang lại sự an toàn cho em, Hương.” Anh ra đi, để lại khoảng trống không thể lấp đầy bằng sự ổn định. Cô đã tìm được "sự an toàn" ở Minh, nhưng liệu đó có phải là "hạnh phúc" mà cô thực sự muốn?

Giờ đây, Nam đã trở về, và anh không hề mờ mịt. Nghe tin đồn trong nhóm lớp, anh là một kiến trúc sư thành công, một người đàn ông độc thân, tự do và quyến rũ hơn xưa. Sự thành công của anh khiến sự ra đi năm xưa không còn là sự thất bại, mà là một sự hy sinh cao thượng. Điều đó càng làm tăng thêm sự lôi cuốn cấm kỵ.

Buổi chiều, Minh trở về sớm. Anh ôm cô từ phía sau khi cô đang đứng trước gương, ánh mắt lạc lõng.

"Em đang nghĩ gì thế, Vợ?" Giọng Minh trầm ấm, đầy yêu thương.

Hương giật mình, vội vàng đẩy chiếc hộp kỷ vật vào sâu trong tủ. "Em... em đang nghĩ xem nên mặc gì đi họp lớp. Mọi người ai cũng thành đạt, em không muốn quá xuề xòa." Cô viện cớ.

Minh xoay người cô lại, đặt một nụ hôn sâu, nồng nàn. Nụ hôn của anh luôn đầy sở hữu, nhưng cũng đầy tin tưởng.

"Em mặc gì cũng đẹp. Anh thích vẻ đẹp tự nhiên, không cần quá cầu kỳ. Hơn nữa, em là vợ anh, thế là đủ. Em không cần phải chứng minh gì với ai."

Lời nói của Minh như một mũi dao sắc nhọn xuyên qua vỏ bọc của Hương. Cô cảm thấy khinh bỉ chính mình. Anh đặt niềm tin tuyệt đối vào cô, và cô lại đang mải mê tìm kiếm những rung động đã bị lãng quên.

"Anh tin tưởng em tuyệt đối, đúng không?" Hương hỏi, giọng cô nhỏ đến mức gần như thầm thì.

Minh bật cười, nụ cười rạng rỡ, ôm cô chặt hơn. "Tất nhiên rồi. Anh mà không tin em thì tin ai? Hơn nữa, anh đã dặn các anh chàng cũ của em rồi. Anh là người đưa em đi, và sẽ là người đón em về. Đừng lo lắng."

Hương cố gắng đáp lại nụ cười đó, nhưng trong lòng cô, lời nói của Minh lại là một thử thách. Sự tin tưởng tuyệt đối của anh chính là rào cản mỏng manh nhất. Nó khiến cô cảm thấy kích thích khi nghĩ đến việc sẽ vượt qua rào cản ấy, một cách lén lút và tinh vi.

Đêm đó, Hương không ngủ được. Cô lướt mạng xã hội. Nam không có tài khoản công khai, nhưng một bức ảnh chụp chung của anh và bạn bè cũ lọt vào mắt cô. Anh đứng giữa, áo sơ mi trắng, cười rất tự nhiên. Vẫn là đôi mắt đó – đôi mắt thăm thẳm và hút hồn mà cô từng chìm đắm.

Cô nghĩ đến kế hoạch: Chỉ là gặp mặt, chỉ là ôn lại kỷ niệm. Nhưng sâu thẳm, cô biết đó là lời dối trá. Cô đang khao khát cảm giác sống lại một lần nữa, khao khát cái nguy hiểm mà Nam mang lại. Cô muốn một lần nữa cảm nhận được sự bùng cháy mà Minh không bao giờ có thể mang đến, dù chỉ là trong một đêm.

Chiếc điện thoại của cô lại rung lên. Là Nam. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Sẵn sàng?"

Hương nhìn sang chồng đang ngủ say bên cạnh. Cô cắn môi, ngón tay lướt trên màn hình.

Cô không trả lời, nhưng trong lòng cô đã có câu trả lời.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×