Trưa hôm sau, sự căng thẳng của Hương lên đến đỉnh điểm. Cô đã nghĩ ra một lý do hoàn hảo để xin Minh đi ăn trưa bên ngoài: gặp gỡ một khách hàng cũ để bàn về dự án mới. Minh không nghi ngờ gì, chỉ dặn cô ăn uống cẩn thận và nhắn tin khi xong việc.
Sự tin tưởng của Minh không xoa dịu lương tâm cô, mà ngược lại, càng khiến cô cảm thấy kích thích hơn khi làm điều sai trái. Đó là cảm giác hưng phấn tội lỗi của một người đang lén lút thoát ra khỏi khuôn khổ.
Hương chọn một bộ đồ công sở kín đáo nhất, cố gắng giấu đi sự bồn chồn đang cào xé nội tâm. Chiếc chìa khóa 1205 đã được Nam gửi trả lại qua bưu điện không rõ địa chỉ, giờ nằm trong ngăn kéo bàn làm việc của cô. Cô nhìn nó lần cuối trước khi rời đi, như một lời thề cho sự mạo hiểm.
Quán cà phê "góc phố cũ" là nơi cô và Nam từng có những buổi hẹn hò ngây thơ thời cấp ba. Giờ đây, địa điểm quen thuộc này lại trở thành nơi chứng kiến sự phản bội đã trưởng thành.
Nam đã ngồi chờ. Anh không còn mặc áo sơ mi đen bí ẩn nữa, mà là một chiếc áo thun đơn giản, trông trẻ trung và dễ gần hơn. Nhưng ánh mắt anh vẫn sắc lạnh và quyến rũ như đêm họp lớp.
"Em đến rồi," Nam nói khẽ, không chút ngạc nhiên hay vội vàng.
Hương ngồi xuống, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh tuyệt đối. "Anh không nên làm thế. Gửi trả chìa khóa và nhắn tin như vậy."
"Tớ phải đảm bảo rằng, khiêu khích là cách tốt nhất để đưa em quay lại," Nam đặt tách cà phê xuống. "Em không thể phủ nhận được, Hương. Ánh mắt em tối qua đã nói lên tất cả."
"Ánh mắt tớ nói gì?" Hương thách thức.
"Nói rằng cuộc sống hoàn hảo bên chồng đã khiến em khát khao điều gì đó nguy hiểm," Nam tiến gần về phía cô, chỉ bằng một cái lắc người. "Nói rằng em nhớ mùi hương của tớ, nhớ sự mãnh liệt của tớ, nhớ những cấm kỵ mà chúng ta đã từng thử."
Lời nói của Nam trần trụi và táo bạo, khiến má Hương nóng bừng. Anh không còn là chàng trai nhút nhát của ngày xưa. Anh là một người đàn ông biết mình muốn gì và biết cách đạt được nó.
"Tớ yêu Minh," Hương khẳng định, giọng cô có chút run rẩy.
Nam cười nhạt. "Tớ biết. Em yêu sự an toàn của anh ấy. Nhưng em cần tớ. Em cần cảm giác sống lại này. Không phải sao, Cô Bé Mạo Hiểm?"
Cái biệt danh cũ khiến trái tim Hương nhói lên một cái. Nó đánh thẳng vào ký ức về một cô gái không sợ hãi, sẵn sàng làm mọi điều vì tình yêu.
Nam đưa tay ra, đặt lên bàn, ngay sát tay cô. Anh không chạm vào cô, nhưng sự gần gũi không gian đó tạo ra một sức ép vô hình.
"Tớ không hỏi em về hôn nhân. Tớ hỏi em về em. Hương. Đã bao lâu rồi em không sống thật với cảm xúc của mình?"
Hương hít một hơi sâu. Cô biết mình đã bị cuốn vào. Cô không thể phủ nhận sự rung động mãnh liệt khi ở bên Nam.
"Tớ... tớ chỉ có thể gặp anh vào giờ ăn trưa. Đừng làm mọi chuyện vượt quá giới hạn."
Nam mỉm cười, một nụ cười chiến thắng và đầy ám chỉ.
"Tùy em thôi, Vợ à. Giới hạn là thứ để bị phá vỡ," anh nói. Sau đó, anh đưa tay ra, lần này siết chặt tay cô.
"Chào mừng trở lại với thanh xuân cấm kỵ," anh thì thầm.
Hương rụt tay lại, nhưng sự ấm áp và quyến rũ từ cái chạm đó vẫn còn vương vấn. Cô nhìn Nam, sự say mê và sợ hãi hòa trộn trong ánh mắt cô. Cô đang yêu chồng, nhưng lại đang bắt đầu một mối quan hệ nguy hiểm với người cũ.
Cuộc sống hai mặt đã bắt đầu.