cho vợ đi họp lớp và cái kết

Chương 7: Về nhà: Vai diễn Người vợ Tuyệt vời


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, chiếc xe của Minh đưa Hương về nhà. Không khí trong xe trầm lắng, chỉ có tiếng nhạc jazz du dương. Minh luôn tạo ra sự yên bình đó, một thứ cảm giác bảo vệ mà Hương đã từng rất cần.

Hương tựa đầu vào vai Minh. Hơi thở anh đều đặn, mùi nước hoa quen thuộc của anh bao bọc cô, cố gắng xua tan đi mùi hương cấm kỵ và sự hỗn loạn vừa rồi.

"Em vui không?" Minh hỏi khẽ.

"Vui lắm, anh à. Gặp lại mọi người thật tốt," Hương đáp, giọng cô chân thật. Cô quả thực vui, nhưng đó là niềm vui của một người vừa thoát khỏi một tình huống nguy hiểm, chứ không phải niềm vui thuần túy của sự hội ngộ.

Khi về đến nhà, Hương vội vã vào phòng tắm. Cô đứng dưới vòi sen, xả nước thật mạnh, cố gắng rửa trôi đi mọi dấu vết của căn phòng 1205. Cô chà xát làn da, nhưng cảm giác chạm của Nam dường như đã ăn sâu vào từng tế bào, không thể gột rửa.

Cô nhìn vào gương. Đôi mắt cô vẫn còn sự rung động và sợ hãi khó che giấu. Cô biết, cô đang tự dối lòng mình và dối lòng người đàn ông đã chờ đợi cô suốt buổi tối.

Minh bước vào phòng tắm, ôm cô từ phía sau. Anh không nói gì, chỉ dùng khăn tắm lau khô tóc cô. Hành động quan tâm này khiến trái tim Hương càng thêm giằng xé.

"Anh nhớ em," Minh thì thầm. Giọng anh đầy khao khát và yêu thương. "Anh không thích em đi đâu xa anh thế này."

Sự gần gũi này đáng lẽ phải là sự an ủi, nhưng giờ đây, nó lại là sự trừng phạt.

Hương quay lại, ôm chặt Minh. Cô chủ động hôn anh, một nụ hôn nồng nhiệt hơn bình thường. Cô muốn dùng sự mãnh liệt này để chứng minh cho Minh, và cho chính mình, rằng cô thuộc về nơi này, rằng cô yêu anh.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, khi cảm nhận hơi ấm và sự sở hữu của chồng, hình ảnh Nam lại ám ảnh tâm trí cô. Nụ hôn của Minh là sự an toàn, nhưng nụ hôn của Nam là lửa.

Hương cố gắng xua đuổi hình bóng đó. Cô nhắm chặt mắt, tập trung vào Minh, vào cuộc sống hiện tại. Cô tự thuyết phục: Mọi thứ đã kết thúc. Đó chỉ là một sai lầm nhỏ bé của phút yếu lòng.

Sau đêm đó, Minh dường như càng yêu chiều Hương hơn. Anh mua tặng cô một chiếc vòng tay mới, rủ cô đi ăn tối lãng mạn, tạo ra những khoảnh khắc ngọt ngào để củng cố thêm cho mối quan hệ của họ. Sự quan tâm này, đáng lẽ phải là niềm hạnh phúc, lại trở thành gông xiềng vô hình đối với Hương.

Cô diễn vai người vợ hoàn hảo một cách xuất sắc. Cô cười, cô nói, cô đáp lại sự yêu thương của Minh. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cảm thấy mình đang giả dối một cách tài tình.

Ba ngày sau, khi đang làm việc ở công ty, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn không có nội dung, chỉ là một bức ảnh.

Đó là bức ảnh chụp chiếc chìa khóa khách sạn 1205, được đặt trên một tấm thiệp nhỏ.

Tim Hương thắt lại. Cô không nhớ mình đã để quên chiếc chìa khóa đó ở đâu, hay Nam đã lấy nó bằng cách nào. Cô run rẩy mở tin nhắn tiếp theo của Nam.

"Tớ biết, em vẫn sẽ trở lại. Cấm kỵ này chưa kết thúc đâu, Vợ à. Tớ đã trả phòng, nhưng tớ sẽ chờ em ở quán cà phê góc phố cũ vào trưa mai."

Tin nhắn của anh là một lời thách thức và cám dỗ không thể cưỡng lại. Anh đã đặt một cái bẫy tinh vi, và cô biết, cô đã mắc bẫy rồi.

Hương nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hỗn loạn. Cô không yêu Nam, cô yêu Minh. Nhưng sự say đắm và nguy hiểm Nam mang lại là một cơn nghiện khó cai. Cô đã quen với sự an toàn, nhưng giờ đây, cô khao khát lửa.

Cô thở dài, bắt đầu nghĩ cách nói dối Minh về cuộc hẹn trưa mai.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×