cho vợ đi làm mẫu ảnh nude và cái kết

Chương 1: Sự Tự Do Đầy Mạo Hiểm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn studio mạnh mẽ hắt lên, biến căn phòng rộng lớn thành một không gian nửa sáng nửa tối, nơi ranh giới giữa thực tại và ảo ảnh dường như tan biến. Chiếc váy lụa mỏng manh, mềm mại lướt nhẹ khỏi vai cô. Vũ Băng ngước nhìn chồng qua tấm gương lớn, tìm kiếm sự chấp nhận cuối cùng.

Minh, chồng cô, đứng ở góc phòng, tay siết chặt ly nước lọc. Đôi mắt anh, thường ngày đầy sự ấm áp, lúc này lại chứa đựng một sự giằng xé thầm kín. Anh là kiến trúc sư, một người yêu cái đẹp của sự sắp đặt và trật tự, nhưng Băng, vợ anh, lại là một đóa hoa dại, khao khát sự phóng khoáng và nghệ thuật bất quy tắc.

"Em có chắc chắn không, Băng?" Giọng Minh trầm và khàn, không phải vì nghi ngờ, mà vì một nỗi sợ hãi vô hình đang len lỏi.

Băng bước lại gần anh, cơ thể cô chỉ còn được che phủ bởi lớp lụa mỏng manh nhất, khiến từng đường nét trở nên gợi cảm nhưng lại đầy vẻ kiêu hãnh của một người phụ nữ tự làm chủ cơ thể mình. Cô đặt tay lên ngực anh, nơi trái tim đang đập mạnh dưới lớp áo sơ mi.

"Em chắc chắn, Minh. Đây không phải là sự bốc đồng. Đây là tự do." Cô mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như thể đang đứng trước ngưỡng cửa của một thế giới mới. "Anh đã luôn nói em đẹp, hãy để vẻ đẹp này được giải phóng dưới ánh sáng chuyên nghiệp, anh nhé?"

Đó là sự thách thức ngọt ngào. Minh hiểu rằng nếu anh ngăn cản, anh sẽ mãi mãi trở thành người trói buộc tâm hồn vợ. Anh thở ra một hơi dài, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.

"Anh tin em, Băng. Anh tin vào tinh thần nghệ sĩ của em."

Lời đồng ý của Minh giống như một nghi thức giải phóng. Băng quay trở lại sàn diễn, ánh mắt cô lập tức thay đổi. Cô không còn là cô vợ dịu dàng, mà là nàng thơ đầy sức sống và bí ẩn.

Nhiếp ảnh gia Sơn – một nghệ sĩ lớn tuổi, luôn tập trung vào cảm xúc – bắt đầu buổi chụp. Ông không yêu cầu Băng phải "cởi", mà yêu cầu cô "cảm nhận".

"Cảm nhận ánh sáng đang vuốt ve làn da em. Cảm nhận sự yên tĩnh, Băng," Sơn nói.

Băng từ từ cởi bỏ lớp lụa cuối cùng. Khoảnh khắc cô phô bày vẻ đẹp nguyên bản của mình dưới ánh đèn studio không hề thô tục, mà là một khoảnh khắc thiêng liêng, đầy sự tự tin và mạnh mẽ.

Minh đứng nhìn từ xa. Anh thấy mọi thứ rõ ràng, nhưng cảm xúc của anh lại mâu thuẫn. Anh ngưỡng mộ sự dũng cảm của vợ, cái cách cô tự tin đón nhận cơ thể mình. Từng đường cong, từng cái cúi đầu, từng ánh mắt xa xăm đều là một tác phẩm nghệ thuật khao khát được chiêm ngưỡng. Nhưng đồng thời, một làn sóng bất an vẫn cuộn trào. Vẻ đẹp quá đỗi hấp dẫn này giờ không còn chỉ là của riêng anh.

Khi buổi chụp đầu tiên kết thúc, Băng trở lại với Minh, má ửng hồng. Cô vòng tay ôm lấy anh, cảm xúc thăng hoa sau khi thực hiện được đam mê.

"Thế nào, chồng em?" Cô hỏi, giọng nói đầy sự nũng nịu ngọt ngào.

Minh ôm chặt cô, hít lấy mùi hương quen thuộc. "Tuyệt vời. Anh đã thấy một Băng rạng rỡ hơn bất kỳ lúc nào."

Nhưng trong sâu thẳm, khi Minh nhìn vào màn hình máy ảnh – nơi vẻ đẹp trần trụi và đầy mời gọi của vợ anh được đóng khung một cách hoàn hảo – anh cảm thấy có một vết nứt vô hình vừa xuất hiện trong lòng tin của mình. Anh tự nhủ đó chỉ là nghệ thuật, nhưng sự sở hữu bản năng của một người chồng vẫn gào thét. Anh tin cô. Anh yêu cô. Nhưng ranh giới giữa tình yêu và lòng tự tôn đã bắt đầu lung lay từ chính bức ảnh khởi nguyên này.

Anh hôn nhẹ lên trán cô, trong lòng thầm cầu nguyện rằng lòng tin sắt đá này sẽ đủ mạnh mẽ để giữ cô lại, khi cô ngày càng dấn thân sâu hơn vào thế giới của vẻ đẹp và sự cám dỗ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×