cho vợ đi làm mẫu ảnh nude và cái kết

Chương 2: Người Cộng Tác Hoàn Hảo


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự thành công rực rỡ của bộ ảnh đầu tiên đã đưa Vũ Băng lên một vị thế mới trong giới nghệ thuật. Cô nhận được nhiều lời mời hơn, và nổi bật nhất là dự án "Sự đối lập của Vẻ đẹp và Năng lượng" – yêu cầu phải có một người mẫu nam cộng tác.

Minh cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh khi Băng hào hứng kể về dự án mới. Anh tự nhủ, đây vẫn là công việc. Anh đã chấp nhận cô làm mẫu ảnh nude, thì việc cô chụp với một người mẫu khác, xét về mặt logic, cũng không khác gì việc cô làm việc với bất kỳ đồng nghiệp nam nào. Tuy nhiên, ý nghĩ về sự thân mật bị buộc phải phô bày dưới ống kính khiến lồng ngực anh nặng trĩu.

"Em lo lắng à, Minh?" Băng hỏi, nhìn thấy vẻ đăm chiêu hiếm thấy trên gương mặt chồng.

"Không, anh chỉ... muốn biết người đó là ai," Minh đáp, giọng anh cố gắng giữ sự thờ ơ. "Anh muốn chắc chắn họ là một người chuyên nghiệp, có đạo đức nghề nghiệp."

"Tất nhiên rồi," Băng cười, lòng cô cảm kích sự quan tâm (hay ghen tuông) kín đáo của chồng. "Anh ấy tên là Quân. Anh ấy được Sơn giới thiệu, chuyên về mẫu ảnh nghệ thuật. Anh ấy nổi tiếng vì sự tập trung và khả năng nhập tâm vào vai diễn."

Thứ Bảy hôm đó, Minh quyết định đến studio. Anh bảo rằng anh muốn tận mắt thấy quá trình làm việc, như một cách để củng cố lòng tin cho chính mình.

Không gian studio hôm nay khác biệt. Sự căng thẳng trước ống kính tăng lên gấp bội, không chỉ vì phải có hai cơ thể tương tác, mà còn vì sự hấp dẫn không thể phủ nhận toát ra từ Quân.

Quân bước vào, cao ráo, cơ thể được rèn luyện hoàn hảo không phải kiểu cơ bắp thô kệch, mà là sự linh hoạt và điêu khắc. Anh ta chào Minh bằng một cái bắt tay lịch sự, ánh mắt thẳng thắn và chuyên nghiệp nhưng không kém phần tự tin.

Sơn bắt đầu chỉ đạo. Chủ đề của bộ ảnh đòi hỏi sự hòa quyện hoàn toàn, sự kết nối năng lượng giữa hai cơ thể.

"Băng, Quân, hãy quên đi trang phục. Hãy quên đi thế giới xung quanh. Các bạn là hai nửa của một tác phẩm. Tìm thấy nhau. Cảm nhận hơi thở và năng lượng của đối phương," Sơn nói.

Băng và Quân tiến lại gần nhau. Họ cởi bỏ lớp áo choàng, và giây phút đó, sự chuyên nghiệp của cả hai đã lên đến đỉnh điểm. Không một chút ngại ngùng, họ đặt niềm tin hoàn toàn vào nghệ thuật.

Minh đứng ở góc phòng, tay anh run nhẹ khi chứng kiến.

Buổi chụp đầu tiên tập trung vào tư thế tĩnh: Quân ôm lấy Băng từ phía sau, đầu anh tựa vào vai cô, như thể anh là bóng tối che chở cho ánh sáng rực rỡ của cô.

Mặc dù đó là công việc, nhưng sự gần gũi thân mật là không thể tránh khỏi. Làn da của Quân chạm vào lưng Băng, sự ấm áp lan tỏa không chỉ ở da thịt mà còn cả một sự rung động kỳ lạ chạy dọc sống lưng Băng. Cô phải nghiêng đầu, thả lỏng hoàn toàn, cảm nhận hơi thở nóng ấm của người đàn ông không phải chồng mình phả nhẹ bên tai.

Băng tự trấn an, đó là nghệ thuật, là diễn xuất. Nhưng cô không thể phủ nhận sự ăn ý mãnh liệt giữa cô và Quân. Họ không cần nói, chỉ cần một cái liếc mắt, một sự điều chỉnh nhỏ của cơ thể là đối phương hiểu ý. Giữa họ có một ngôn ngữ cơ thể hoàn hảo, gợi cảm đến mức khiến người xem cảm thấy họ đã quen thuộc với nhau từ rất lâu.

Minh quan sát từng khoảnh khắc. Anh thấy sự tuyệt vời của bức ảnh, sự thăng hoa trong diễn xuất của vợ. Nhưng anh cũng thấy sự nhập tâm quá mức, sự tương tác quá thân mật giữa họ. Cái cách Quân đặt tay lên eo Băng, hay cái cách Băng dựa vào Quân hoàn toàn vượt xa sự sắp đặt đơn thuần. Nó chứa đựng một sự tin cậy và chấp nhận mà lẽ ra chỉ có anh mới được sở hữu.

Khi buổi chụp kết thúc, Băng vội vàng mặc lại áo choàng. Cô chạy đến bên Minh, khuôn mặt vẫn còn chút hơi nóng và rạng rỡ của sự sáng tạo.

"Thế nào, Minh? Tuyệt vời đúng không? Quân là một cộng sự tuyệt vời."

Minh nhìn thẳng vào mắt vợ. "Tuyệt vời," anh lặp lại, nhưng giọng nói anh lạnh hơn bình thường. "Rất chuyên nghiệp."

Anh không nói về những gì anh thấy: sự kết nối vô hình, sự tự do Băng dành cho Quân mà chưa từng dành cho bất kỳ ai khác trong công việc.

Quân bước đến, cúi đầu chào. "Hy vọng chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác nữa, Băng." Ánh mắt anh ta nhìn Băng có một sự ẩn ý khó tả, một lời hứa hẹn về những tương tác sâu sắc hơn.

Tối hôm đó, sự thân mật giữa Minh và Băng trở nên gượng gạo. Minh vẫn ôm cô, hôn cô, nhưng tâm trí anh bị ám ảnh bởi hình ảnh Băng trong vòng tay người đàn ông khác.

Anh khao khát cô, nhưng khao khát ấy bị trộn lẫn bởi sự ghen tuông câm lặng và sự bất an vô tận. Còn Băng, cô cảm thấy tội lỗi mơ hồ, nhưng đồng thời, một sự kích thích bí ẩn cũng khiến cô không thể ngừng nghĩ về sự ăn ý lạ thường mà cô đã có với Quân.

Vết nứt đã bắt đầu mở rộng. Sự đối lập trong nghệ thuật sắp trở thành sự đối lập trong hôn nhân.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×