Sự căng thẳng trong ngôi nhà của Minh và Băng đã đạt đến đỉnh điểm của một sự im lặng hiểu ngầm. Cả hai đều biết rằng có một bí mật khổng lồ đang tồn tại, nhưng cả hai đều chọn không nói ra. Sự lén lút của Băng và sự biết rõ của Minh đã tạo nên một mối quan hệ ba người vô hình, đầy ám ảnh và đau đớn.
Sau những lần bị Minh cảnh báo ẩn ý và kiểm soát thầm lặng, Băng nhận ra chồng mình không chỉ nghi ngờ, mà anh thực sự biết. Anh biết, và anh đang trừng phạt cô bằng cách tước đi quyền được giải thích hay xin lỗi của cô.
Một buổi tối, Minh và Băng cùng nhau xem một bộ phim cũ. Cảnh phim là một cuộc đối chất kịch tính về sự phản bội. Băng cảm thấy tim mình thắt lại. Cô liếc nhìn Minh.
Minh đang nhìn thẳng vào màn hình, nhưng khuôn mặt anh căng thẳng và lạnh lùng. Ánh mắt anh không hề dao động, nhưng Băng cảm nhận được cơn thịnh nộ vô thanh đang cuộn trào dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh đó.
Băng quyết định thực hiện một bước đi mạo hiểm để kiểm tra giới hạn của anh. Cô dựa vào vai Minh, bàn tay cô đặt nhẹ lên tay anh.
"Anh nghĩ sao về những người lừa dối, Minh?" Giọng cô thầm thì, mang theo một chút thử thách và tội lỗi.
Minh không quay đầu lại. Giọng anh trầm và dứt khoát: "Họ là những người ích kỷ và yếu đuối. Họ chọn cảm giác nhất thời thay vì sự tôn trọng đối với người đã tin tưởng họ."
Minh dừng lại một chút, rồi tiếp tục, lời nói anh như những mũi tên tẩm độc bắn thẳng vào Băng.
"Nhưng những người bị lừa dối, những người biết sự thật nhưng vẫn chọn im lặng, lại là những người đau đớn và cao thượng hơn. Họ im lặng không phải vì họ không đau, mà vì họ còn sở hữu một tình yêu lớn hơn sự tự tôn."
Băng rút tay lại như bị bỏng. Lời nói của Minh là lời tuyên án chính thức. Anh đã gián tiếp khẳng định rằng anh biết tất cả, và anh chọn tha thứ – không phải bằng lòng nhân từ, mà bằng sự kiểm soát tinh thần.
Sự thâm thúy này khiến Băng sợ hãi hơn bất kỳ lời quát tháo nào. Cô nhận ra rằng, nếu cô rời đi, Minh sẽ giải thoát và được thương hại. Nhưng nếu cô ở lại, cô sẽ mãi mãi bị ràng buộc bởi sự biết rõ và sự hy sinh đau đớn của anh.
Cuộc sống hôn nhân của họ đã chính thức trở thành một vở kịch:
Mỗi buổi sáng, nụ hôn của họ là nghi thức giả dối.
Mỗi buổi tối, bữa cơm của họ là buổi họp báo nơi Băng phải trình bày những lời nói dối hoàn hảo về lịch trình.
Mỗi lần thân mật, đó là sự xác nhận quyền sở hữu đầy đau khổ của Minh và sự phản bội đầy mệt mỏi của Băng.
Đối với Băng, Quân trở thành liều thuốc giảm đau và sự giải thoát. Cô lún sâu hơn vào mối quan hệ với Quân, hợp lý hóa rằng, nếu Minh đã chọn chấp nhận vỏ bọc này, thì cô có quyền tìm kiếm hạnh phúc ở nơi khác, miễn là cô giữ được ranh giới vật chất của cuộc hôn nhân.
Căn hộ bí mật trở thành thực tại của cô, còn ngôi nhà với Minh trở thành trách nhiệm mà cô phải gánh vác. Cô đã thành công trong việc sống hai mặt mãi mãi, nhưng cái giá phải trả là sự cô đơn tuyệt đối của cả ba người.
Phần I kết thúc. Minh và Băng đã bước qua ranh giới của sự tha thứ và lòng tin, tiến vào một mối quan hệ đầy sự dối trá được đồng thuận.