cho vợ đi làm mẫu ảnh nude và cái kết

Chương 9: Nơi Nương Náu Của Tâm Hồn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những lần đối diện ngầm với Minh, Băng càng trở nên thận trọng và kín đáo hơn. Cô hiểu rằng Minh đã biết, hoặc ít nhất là nghi ngờ sâu sắc, nhưng vì lý do nào đó, anh đã chọn giữ im lặng. Sự im lặng này không giải thoát cô; ngược lại, nó trở thành một gông xiềng tâm lý nặng nề hơn mọi lời đối chất.

Để đối phó với sự căng thẳng và tội lỗi của cuộc sống hôn nhân giả tạo, Băng tìm đến Quân. Mối quan hệ của họ đã chuyển từ sự kích thích của cấm kỵ sang sự phụ thuộc cảm xúc sâu sắc.

Minh mang lại cho Băng sự ổn định, trách nhiệm và tình yêu dịu dàng đã được xã hội chấp nhận. Nhưng Quân, lại mang đến cho cô sự thấu hiểu, sự giải phóng và cảm giác được sống mãnh liệt mà cô khao khát.

Trong căn hộ bí mật, Băng không cần phải diễn. Cô không cần phải giữ vai người vợ hoàn hảo, hay người mẫu chuyên nghiệp. Cô là chính mình, trần trụi và chân thật về cả thể xác lẫn tâm hồn.

"Anh hiểu sự giằng xé của em," Quân nói, khi Băng tựa đầu vào vai anh sau một buổi chiều nồng cháy. "Em không phải là người xấu, Băng. Em chỉ là một nghệ sĩ khao khát được công nhận toàn diện."

Quân không bao giờ buộc tội hay đánh giá cô. Anh luôn đặt mối quan hệ này dưới mác "nghệ thuật" và "sự thấu hiểu tâm hồn", giúp Băng hợp lý hóa hành động của mình.

Độc thoại Nội tâm của Băng: Minh yêu cô, nhưng anh yêu hình tượng người vợ mà anh muốn. Quân nhìn thấy cô, nhìn thấy vẻ đẹp phức tạp, đầy bản năng của cô. Chỉ có ở bên Quân, cô mới có thể thở một cách trọn vẹn, không cần phải lo lắng về cái nhìn phán xét hay sự sắp đặt trật tự của cuộc sống.

Băng bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để nhắn tin với Quân. Không phải lúc nào cũng là những tin nhắn gợi cảm, mà là những chia sẻ thầm kín về những áp lực công việc, về những mâu thuẫn nhỏ trong gia đình mà cô không thể nói với Minh. Quân đáp lại bằng những lời động viên sâu sắc, những lời lẽ đầy ám chỉ và đồng điệu, khiến cô cảm thấy anh là tri kỷ tâm hồn duy nhất.

Sự phụ thuộc này tạo ra một lớp phòng vệ mới cho Băng. Cô bắt đầu nhìn Minh như một trách nhiệm, một bến cảng an toàn mà cô không thể bỏ. Cô vẫn chăm sóc anh, vẫn đảm bảo cuộc sống của anh không bị xáo trộn, nhưng tình cảm cô dành cho anh giờ đây chứa đầy sự thương hại và tội lỗi, chứ không còn là tình yêu trọn vẹn nữa.

Ngược lại, Quân trở thành niềm đam mê và nguồn sống của cô. Nếu Minh là nền móng, thì Quân là ngọn lửa giữ cho cô không bị dạn nứt bởi sự giả dối.

Một lần, Minh cố gắng tạo ra một buổi tối lãng mạn. Anh nấu bữa tối, chuẩn bị rượu vang và hoa hồng. Anh cố gắng tái tạo lại sự thân mật của những ngày đầu.

Băng đáp lại một cách hoàn hảo, cười nói, khen ngợi anh. Nhưng khi Minh chạm vào cô, Băng cảm thấy có một sự lạnh lẽo ngăn cách. Cô thấy mình đang so sánh nụ hôn của Minh với nụ hôn của Quân – sự chiếm hữu mãnh liệt và sự thấu hiểu không lời.

Đêm đó, Băng ôm Minh, nhưng tâm trí cô lại đang ở căn hộ bí mật. Cô nhận ra một sự thật đau đớn: Cô đã trở thành một kẻ lừa dối có tổ chức. Cô không thể dứt ra khỏi Quân, vì anh là liều thuốc tinh thần duy nhất giúp cô chịu đựng được sự lạnh lẽo của hôn nhân.

Mạng lưới bí mật đã thành công. Nó không chỉ che giấu mối quan hệ, mà còn đang dần nuốt chửng linh hồn của Băng, đẩy cô vào một cuộc sống hai mặt không lối thoát.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×