cho vợ đi làm mẫu ảnh nude và cái kết

Chương 4: Cuộc Điều Tra Thầm Lặng Của Chồng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ cuộc gặp gỡ bí mật tại quán cà phê, Vũ Băng sống trong trạng thái căng thẳng thần kinh liên tục. Cô trở nên quá đỗi cẩn thận, chăm sóc Minh một cách kỹ lưỡng hơn, như một hành động bù đắp vô thức cho sự thật cô đang che giấu. Tuy nhiên, chính sự nhiệt tình và lo lắng bất thường này lại là dấu hiệu rõ ràng nhất đối với Minh.

Minh không phải là người ngu ngốc. Anh là kiến trúc sư, một người quen với việc phân tích cấu trúc và tìm kiếm sự bất hợp lý. Cuộc hôn nhân của họ là một cấu trúc, và gần đây, anh cảm nhận được những vết nứt tinh vi xuất hiện.

Anh nhớ lại đêm Băng về muộn sau "cuộc họp khẩn". Cô đã giải thích một cách hợp lý, nhưng ánh mắt cô tránh né khi nói về thời gian gặp mặt. Sự mệt mỏi thể chất của cô không khớp với sự rạng rỡ bất thường trong thần thái.

Minh bắt đầu quan sát mọi thứ một cách ám ảnh.

Điện thoại: Anh không bao giờ xâm phạm quyền riêng tư của vợ, nhưng giờ đây, anh thường thấy Băng giữ điện thoại sát bên mình hơn, luôn đặt úp màn hình khi ở gần anh. Những lúc cô lơ đễnh, anh liếc nhìn. Anh không thấy gì ngoài những tin nhắn công việc với Sơn, nhưng tên Quân không bao giờ xuất hiện – một sự vắng mặt đáng ngờ, bởi lẽ họ đang hợp tác chặt chẽ.

Mùi hương: Mùi nước hoa của Băng dường như đã thay đổi. Nó vẫn là mùi hương yêu thích của cô, nhưng đôi khi, anh ngửi thấy một hương thơm nam tính khác lạ thoảng qua trên áo khoác cô, một mùi hương không phải của anh. Nó chỉ là một thoáng chốc, nhưng đủ để gieo một hạt giống nghi ngờ đau đớn.

Khoảng cách trên giường: Trong những đêm gần đây, Băng thường nằm quay lưng lại với anh. Khi anh ôm cô, cô vẫn đáp lại, nhưng sự đáp lại đó có vẻ cưỡng ép và thiếu đi sự hồn nhiên của những ngày trước. Sự thân mật của họ trở thành một nghĩa vụ hơn là một niềm vui tự nguyện.

Cơn thịnh nộ của Minh không phải là sự bùng phát dữ dội. Đó là một cơn thịnh nộ vô thanh, cuộn trào trong sâu thẳm. Anh chọn cách im lặng theo dõi thay vì đối chất, vì sợ hãi sự thật sẽ phá hủy mọi thứ. Nếu anh nói ra, anh sẽ phải đối diện với sự sụp đổ, và anh chưa sẵn sàng.

Minh bắt đầu lập ra một kế hoạch hành động thầm lặng.

Một buổi tối, Băng nhận được một cuộc điện thoại, cô vội vã ra ban công. Giọng cô nhỏ nhẹ, đầy sự đồng điệu và bí mật. Minh đứng ở cửa phòng, lắng nghe. Anh chỉ nghe được những câu rời rạc: "...Em biết, nhưng không thể lúc này... Vâng, anh hiểu em nhất..."

Anh không nghe thấy tên Quân, nhưng sự kết nối cảm xúc trong giọng nói ấy đã đủ để bóp nghẹt trái tim anh.

Minh quyết định hành động. Sáng hôm sau, anh giả vờ đi công tác đột xuất, nói rằng anh sẽ về muộn vào tối mai. Anh hôn Băng một cách thân mật và trìu mến hơn bình thường, như thể đang đóng một vai diễn hoàn hảo.

"Anh nhớ em, Băng. Đừng để mình làm việc quá sức," anh nói, giọng anh đầy sự cảnh báo ẩn ý.

Băng ôm lại anh, ánh mắt cô đầy vẻ tội lỗi không thể che giấu. Cô biết cô đã có kế hoạch khác cho buổi tối mà Minh vắng nhà.

Ngay khi Minh lái xe ra khỏi con phố, anh đậu lại ở một góc khuất. Anh không đi công tác. Anh đang rình rập chính ngôi nhà của mình, chờ đợi bằng chứng sẽ xác nhận hoặc xoa dịu nỗi đau của anh.

Anh nhìn vào đồng hồ. Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi giây đều như một mũi kim đâm vào sự tự tôn.

Buổi tối đến, đèn trong nhà bật sáng. Khoảng tám giờ, một chiếc xe quen thuộc đậu gần nhà Băng. Quân. Anh ta không ngần ngại bước tới cửa. Minh nhìn thấy Băng mở cửa, cô không mặc trang phục lịch sự của studio, mà chỉ là một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, một trang phục mà Minh biết cô chỉ mặc khi hoàn toàn thả lỏng.

Minh không cần phải nghe thấy lời nói hay nhìn thấy hành động rõ ràng. Chỉ riêng sự xuất hiện bí mật và trang phục đó đã là bằng chứng không thể chối cãi cho sự thật mà anh đang cố gắng phủ nhận.

Cơn thịnh nộ vô thanh của Minh giờ đây bùng cháy thành sự tê liệt lạnh lẽo. Anh siết chặt vô lăng, nhưng không hành động. Anh không lao vào. Anh không đối chất.

Anh ngồi đó, chấp nhận rằng ranh giới đã bị phá vỡ hoàn toàn. Anh biết rằng nếu anh xông vào, anh sẽ mất cô. Và trong khoảnh khắc đau đớn đó, anh quyết định: Anh sẽ không để mất cô. Anh sẽ giữ lại vỏ bọc của hôn nhân, dù biết rằng bên trong nó đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Anh lái xe đi, không phải để trốn chạy, mà để bắt đầu một cuộc sống mới: cuộc sống của một người chồng biết rõ sự phản bội, nhưng chọn im lặng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×