cho vợ đi làm mẫu ảnh nude và cái kết

Chương 3: Cuộc Họp Bàn Bất Chợt


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ buổi chụp ảnh đôi, Băng cảm thấy tinh thần mình bị phân mảnh. Một nửa cô vẫn là người vợ yêu thương, trách nhiệm của Minh. Nửa còn lại là nàng thơ đầy khao khát được Quân đánh thức.

Mối quan hệ công việc với Quân trở nên thường xuyên và thân mật hơn mức cần thiết. Họ trao đổi tin nhắn, không chỉ về góc máy hay ánh sáng, mà còn về cảm xúc, về triết lý nghệ thuật, và thậm chí là những câu chuyện cá nhân mơ hồ.

Chiều thứ Tư, khi Băng đang chuẩn bị về nhà, điện thoại cô rung lên: tin nhắn từ Quân.

Quân: Buổi chụp hôm nay cảm xúc của em đạt đến đỉnh điểm. Nhưng có điều gì đó vẫn bị kìm nén. Anh muốn thảo luận chi tiết hơn về ý tưởng cho bộ ảnh tiếp theo, đặc biệt là tư thế "hòa quyện hoàn toàn".

Quân: Em có thời gian tối nay không? Một quán cà phê yên tĩnh, không studio, không áp lực. Chỉ chúng ta, và nghệ thuật.

Băng nhìn chằm chằm vào tin nhắn. Cụm từ "chỉ chúng ta" gây ra một sự rung động cấm kỵ trong cô. Cô cảm thấy cảnh giác, nhưng đồng thời, sự tò mò mãnh liệt về ý tưởng "hòa quyện hoàn toàn" đã vượt lên trên sự cảnh giác. Đây là lúc cô phải tạo ra ranh giới, nhưng cô lại do dự.

Cô trả lời: Em sẽ ghé qua một lát. Chỉ nói về công việc.

Cô nói dối Minh rằng có một cuộc họp khẩn với nhiếp ảnh gia Sơn về việc đẩy mạnh quảng bá bộ ảnh. Lời nói dối tuôn ra một cách dễ dàng đến bất ngờ, khiến cô vừa tội lỗi vừa cảm thấy sự hồi hộp của một kẻ đang làm điều cấm.

Quán cà phê nằm khuất trong một con hẻm, ánh sáng lờ mờ, âm nhạc jazz du dương. Quân đã đợi sẵn. Anh không còn vẻ chuyên nghiệp lạnh lùng như ở studio, mà thay vào đó là sự ấm áp, cuốn hút trong chiếc áo len mỏng.

"Cảm ơn em đã đến," Quân nói, ánh mắt anh nhìn thẳng, nhưng lại mang một sự dịu dàng khiến Băng không dám nhìn lâu.

Họ bắt đầu nói về công việc, về việc làm sao để phá vỡ sự kìm kẹp của cảm xúc để đạt tới sự chân thật tuyệt đối trong bức ảnh.

"Trong bộ ảnh sắp tới, anh muốn chúng ta không chỉ là hai người mẫu, mà là hai linh hồn đang tìm kiếm nhau. Phải có sự buông thả hoàn toàn, Băng ạ. Cả thể xác và tinh thần," Quân nói, giọng anh trầm thấp và đầy ám chỉ.

Băng cảm thấy mặt mình nóng ran. Cô hiểu Quân đang nói gì, và nó không chỉ còn là nghệ thuật.

"Đó là một rủi ro lớn, Quân. Chúng ta cần giữ sự chuyên nghiệp."

Quân cười nhẹ, một nụ cười đầy mị lực. "Chuyên nghiệp? Em nghĩ sự thân mật mà chúng ta tạo ra trước ống kính là hoàn toàn giả dối sao? Chúng ta đã phải tin tưởng nhau tuyệt đối. Đôi khi, Băng à, ranh giới giữa chân thật nghệ thuật và cảm xúc cá nhân rất mong manh. Em đã cảm thấy nó, đúng không?"

Sự thấu hiểu của Quân khiến Băng rùng mình. Anh đã chạm đúng vào nơi cô đang cố gắng chối bỏ: sự rung động cô cảm thấy khi anh ôm cô, hơi thở anh phả vào gáy cô.

Quân đưa tay ra, đặt nhẹ lên mu bàn tay cô. Đó chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhưng nó đốt cháy sự phòng vệ cuối cùng của cô.

"Đừng sợ cảm xúc của mình, Băng. Chúng ta không làm gì sai. Chúng ta đang khám phá sự kết nối mà chúng ta có. Nó là một món quà," anh thủ thỉ.

Băng rụt tay lại, trái tim cô đập thình thịch. Tình yêu dành cho Minh và sự cám dỗ từ Quân đang chiến đấu ác liệt bên trong cô. Cô nhìn đồng hồ, biết rằng mình đã ở đây quá lâu.

"Em phải về," cô đứng dậy đột ngột, giọng nói có chút run rẩy. "Em xin lỗi, chúng ta đã đi quá xa chủ đề công việc."

Quân cũng đứng lên, nụ cười bí ẩn vẫn nở trên môi. Anh không cố gắng ngăn cô lại, mà chỉ đưa cho cô một phong bì nhỏ.

"Đây là một số tài liệu tham khảo cho bộ ảnh tiếp theo. Và Băng..." Anh nghiêng người, nói nhỏ đủ để chỉ mình cô nghe thấy. "Lần sau, hãy nói thật với anh về cảm xúc của em."

Băng quay lưng bước đi, tâm trí cô hỗn loạn. Cô biết cuộc gặp này đã vượt quá giới hạn của một cuộc họp bàn công việc. Cô đã cho phép Quân chạm vào ranh giới cá nhân của mình.

Về đến nhà, Minh đang ngủ. Băng nằm xuống bên cạnh chồng, cơ thể cô vẫn còn mang theo hơi ấm của sự phản bội chưa thành hình. Cô ôm lấy Minh, cố gắng tìm lại sự an toàn và trật tự của cuộc sống hôn nhân.

Nhưng trong bóng tối, cô mở phong bì của Quân. Bên trong là vài bức ảnh nghệ thuật, và kèm theo đó là một tấm thiệp trắng không ghi gì ngoài một dòng chữ viết tay duy nhất, đầy sự khiêu khích:

"Sự im lặng của em, anh coi là đồng ý."

Cô biết mình đang đứng trước một cánh cửa cấm kỵ và cô đã đặt chân mình lên bậc thềm đầu tiên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×