Minh đã quyết định giữ im lặng, nhưng sự im lặng đó không phải là sự bình yên. Đó là một cơn thịnh nộ nội tâm biến anh thành một thám tử bị ám ảnh ngay trong chính ngôi nhà của mình. Anh không cần phải tìm bằng chứng để xác nhận sự phản bội, vì anh đã biết. Anh tìm kiếm bằng chứng để định lượng nỗi đau và để hiểu mức độ lừa dối của vợ mình.
Sự nghiệp mẫu ảnh của Băng ngày càng thăng hoa. Cô có nhiều dự án, nhiều chuyến đi chụp hơn. Đối với Minh, mỗi dự án mới là một cơ hội được che đậy cho những cuộc gặp gỡ lén lút.
Những Dấu Hiệu Vô Hình:
Thời gian: Minh bắt đầu ghi lại lịch trình của Băng một cách tinh vi. Cô thường xuyên viện cớ "thảo luận kịch bản" hoặc "chụp bổ sung" vào những buổi tối muộn hoặc chiều cuối tuần. Sự chính xác đến đáng ngờ trong các lý do của cô khiến Minh càng thêm chắc chắn.
Chi tiêu: Anh không kiểm tra tài khoản vợ, nhưng anh nhận thấy những khoản chi tiêu nhỏ, bất thường. Những hóa đơn cà phê ở các khu vực xa lạ, tiền taxi gấp đôi so với quãng đường đến studio. Anh hiểu rằng những khoản đó là cái giá của sự lén lút, tiền chi trả cho những khoảnh khắc tự do trong căn hộ bí mật.
Thái độ với Quân: Khi Băng nhắc đến Quân, cô luôn dùng những từ ngữ chuyên nghiệp và khách sáo, quá xa cách so với sự thân mật mà họ đã chia sẻ. Sự phòng thủ quá mức này càng khẳng định sự tội lỗi trong cô.
Minh sống như một bóng ma trong nhà. Anh vẫn làm bữa sáng, vẫn hôn Băng trước khi đi làm, nhưng tâm hồn anh đã đóng băng. Anh dành nhiều thời gian hơn trong phòng làm việc, không phải để làm việc, mà để nhìn chằm chằm vào khoảng không, cố gắng hợp lý hóa sự lựa chọn của Băng.
Phải chăng là do anh đã quá bận rộn?
Phải chăng anh đã vô tình trói buộc sự tự do của cô?
Anh tự dằn vặt, nhưng sự thật vẫn là sự thật: cô đã chọn một người khác.
Một buổi tối, Minh trở về sớm. Băng vừa tắm xong, cô bước ra từ phòng tắm, mái tóc còn ẩm ướt, cơ thể cô tỏa ra một hương thơm mới lạ. Nó không phải là mùi nước hoa, mà là hương thơm của sự giải phóng – mùi hương mà Minh đã đánh hơi thấy ở Băng sau mỗi lần cô gặp Quân, đặc biệt là những lần ở căn hộ bí mật.
Băng thấy Minh, cô giật mình một chút, rồi nhanh chóng mỉm cười.
"Sao anh về sớm thế? Em đang định chuẩn bị bữa tối."
"Anh về để ăn cùng vợ," Minh đáp, giọng anh nhẹ nhàng đến đáng sợ.
Anh bước lại gần, ôm lấy cô. Anh hít sâu mùi hương trên tóc cô.
"Mùi hương mới à? Rất... kích thích," anh nói.
Băng căng thẳng, cố gắng lùi lại. "À, không, chỉ là... dầu gội mới. Em đổi loại."
Minh không buông cô ra. Anh siết nhẹ vòng tay, khiến cô cảm thấy sự kiểm soát vô hình của anh.
"Anh mong là mọi thứ em đổi, chỉ dừng lại ở dầu gội đầu, Băng à," anh nói nhỏ, lời nói của anh như một lưỡi dao cạo lướt qua ranh giới.
Băng hiểu đó là lời cảnh cáo cuối cùng. Cô biết Minh đang ám chỉ điều gì. Sự run rẩy lan khắp cơ thể cô, không phải vì sợ hãi, mà vì sự bàng hoàng khi nhận ra chồng mình đã biết nhưng chọn im lặng.
Tối hôm đó, sự thân mật của họ là một màn tra tấn tâm lý. Minh yêu cô một cách mãnh liệt và chiếm hữu, như thể anh đang cố gắng xóa đi dấu vết của người đàn ông khác trên cơ thể cô. Nhưng Băng, trong khi đáp lại anh, lại bị ám ảnh bởi hình ảnh Quân. Sự lừa dối đã trở nên quá sâu sắc.
Khi Băng ngủ thiếp đi, Minh mở mắt. Anh nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp và thanh thản của vợ, người mà anh vẫn yêu thương điên cuồng, nhưng đã thuộc về một bí mật không thể chạm tới.
Minh quyết định rằng anh sẽ duy trì vỏ bọc này. Anh sẽ sống trong sự lừa dối, để Băng có thể tiếp tục lén lút và anh có thể giữ cô lại bên mình. Cơn thịnh nộ vô thanh của anh đã biến thành sự chấp nhận đau đớn: yêu thương bằng sự dối trá còn tốt hơn là đánh mất hoàn toàn.