Ngày đầu tiên sống chung thực sự, Trần Dạ Linh thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Căn hộ sang trọng, rộng rãi, nhưng cũng… quá lớn để một người bình thường tự tin quản lý. Linh hít một hơi thật sâu, quyết định bắt đầu bằng việc dọn dẹp không gian chung, một phần để gây ấn tượng với Hạ Thần Khải, phần khác… tự nhủ rằng mình phải sống sót qua tuần đầu tiên.
Nhưng mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ, cô đã va vào cánh cửa phòng làm việc của anh. Anh đang cúi xuống cầm hồ sơ, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:
— “Cô làm gì ở đây?”
— “À… tôi chỉ muốn đi ra thôi mà…” Linh vừa lúng túng vừa muốn quay lại phòng mình.
Hạ Thần Khải nhướn mày, giọng nghiêm nghị:
— “Đây là không gian chung. Nếu muốn ra vào, phải thông báo.”
Linh cười trừ, mắt lấp lánh:
— “Thông báo á? Chúng ta là vợ chồng hợp đồng thôi mà, sao nghiêm túc quá vậy?”
Anh không cười, chỉ khẽ gật, dường như mọi thứ đều là chuyện… nghiêm trọng.
Buổi sáng, Linh bắt đầu dọn dẹp bếp. Cô định pha cà phê, nhưng máy pha cà phê hiện đại quá mức khiến cô bối rối. Cô nhấn nhầm nút, cà phê bắn tung tóe lên sàn.
— “Á… trời ơi!” Linh vừa hét vừa dùng khăn lau sàn.
Hạ Thần Khải bước ra từ phòng làm việc, nhìn cảnh tượng, giọng lạnh như băng:
— “Cô có muốn tôi giúp không?”
— “Không cần! Tôi tự làm được mà…” Linh càu nhàu, nhưng thực tế lại bất lực.
Anh tiến đến, không một lời than phiền, nhanh tay chỉnh lại máy pha cà phê, lau sàn sạch sẽ và để cà phê vào cốc cho cô:
— “Đây. Cô nên làm quen với máy móc trước khi tự thử.”
Linh đỏ mặt, vừa bực vừa ngượng:
— “Anh… sao… sao cứ thích xuất hiện đúng lúc vậy?”
Anh không trả lời, chỉ đi thẳng vào phòng làm việc. Linh đứng đó, tay vẫn cầm cốc cà phê, cảm giác vừa ấm áp vừa khó hiểu len lỏi trong lòng.
Chiều hôm đó, cả hai cùng đi siêu thị. Linh thích mua đủ thứ linh tinh: bánh trái, gia vị, đồ trang trí… Hạ Thần Khải thì tính toán chi tiêu, gắt gỏng khi thấy quá nhiều thứ không cần thiết.
— “Cô không cần mua nhiều như vậy,” anh nhấn mạnh, giọng nghiêm nghị.
— “Nhưng tôi muốn! Đây là… không gian chung mà, tôi muốn trang trí!” Linh cãi, mắt sáng lên, tràn đầy năng lượng.
Anh nhíu mày, nhưng rồi thở dài, lấy một số món đồ ra và nói:
— “Được, nhưng chỉ những thứ cần thiết và an toàn cho căn hộ.”
Linh cười, mắt lấp lánh:
— “Thế là… anh đã nhượng bộ. Còn gọi là lạnh lùng nữa không?”
Hạ Thần Khải không nói gì, chỉ âm thầm quan sát cô, trong lòng dường như một cảm xúc khó gọi tên len lỏi.
Tối đến, cả hai cùng ngồi trên sofa xem TV. Linh tình cờ đặt tay lên tay anh khi cầm remote, và… tim cô đập nhanh. Anh không rút tay, chỉ nhìn cô qua khóe mắt, ánh nhìn dịu dàng hơn bình thường.
— “Cưới trước, yêu sau… hay là… yêu từ lúc nào tôi không hay?” Linh lẩm bẩm trong lòng, môi khẽ mỉm cười.
Hạ Thần Khải nhấp một ngụm trà, giọng trầm:
— “Cưới trước là hợp đồng, nhưng sống chung… đôi khi khiến người ta cảm nhận được điều gì đó thật sự.”
Linh quay sang nhìn anh, thấy trong đôi mắt sắc lạnh ấy, có một ánh sáng ấm áp lạ thường. Cô thở dài, tự nhủ:
— “Chắc chắn tuần đầu tiên sẽ rất… thú vị.”
Và đúng như vậy, những va chạm tính cách, tình huống hài hước và những khoảnh khắc ngọt ngào đã chính thức mở ra, đặt nền móng cho tình yêu dần nảy nở từ hôn nhân giả.