chồng ơi, ta yêu rồi

Chương 5: Thử thách đầu tiên: Xuất hiện trước công chúng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Trần Dạ Linh đứng trước gương, chỉnh lại váy liền thân màu xanh nhạt. Cô hít một hơi thật sâu.

— “Mình… mình có thể làm được. Mình chỉ cần… giả vợ chồng thôi mà.”

Nhưng trong lòng cô vẫn hồi hộp: lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng, vai trò vợ chồng hợp đồng, bên cạnh Hạ Thần Khải – CEO lạnh lùng.

Ở sảnh tòa nhà Hạ Thị, cánh phóng viên và đối tác đã tụ tập từ sớm. Ống kính máy ảnh hướng thẳng vào lối ra. Hạ Thần Khải bước ra trước, phong thái ung dung, vest chỉnh tề, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy khí chất.

Linh theo sau, bước chậm, tim đập rộn ràng. Cô cảm nhận mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình. Cô hít một hơi, khẽ nắm tay anh… nhưng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không quay sang cô một cái.

— “Chúng ta làm thế nào để… tự nhiên?” cô thầm hỏi trong lòng.

Hạ Thần Khải không trả lời. Anh chỉ nghiêng đầu, ánh mắt vô tình chạm vào cô, khiến Linh đỏ mặt, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Khi ống kính chĩa vào, phóng viên hỏi:

— “Chào CEO Hạ Thần Khải, và vợ anh – cô Trần Dạ Linh! Cảm giác lần đầu xuất hiện trước công chúng với tư cách vợ chồng là gì?”

Linh bối rối, miệng lắp bắp:

— “À… ừm… rất… rất… vâng… vui… ạ…”

Hạ Thần Khải khẽ mỉm cười, giọng trầm:

— “Đây là thử thách mới, chúng tôi đang thích nghi.”

Những người xung quanh cười khúc khích. Linh nhìn anh, thấy nụ cười hiếm hoi ấy, lòng rung động, đồng thời cảm giác ngượng ngùng tràn đầy.

Sau buổi lễ, cả hai phải tham gia tiệc chiêu đãi khách hàng. Linh vô cùng lúng túng khi phải giao tiếp với đối tác lớn, trong khi Hạ Thần Khải vẫn điềm tĩnh, khéo léo.

— “Anh… sao anh giỏi thế?” Linh thì thầm.

— “Kinh nghiệm sống chung với công việc và người khác,” anh đáp, giọng vẫn trầm nhưng ấm.

Linh đỏ mặt, không biết nên cười hay im lặng. Cô nhận ra, sống chung với anh, dù ban ngày lạnh lùng, nhưng đôi khi anh lại quan tâm một cách tinh tế, khiến cô vừa bực vừa thích.

Cuối buổi tiệc, khi khách ra về, Hạ Thần Khải dẫn Linh ra xe. Trên đường đi, Linh vụng về cúi xuống, giày cao gót suýt vấp. Anh ngay lập tức đỡ cô, ánh mắt nhìn cô một cách dịu dàng:

— “Cẩn thận.”

Linh lúng túng, vừa thở gấp vừa đỏ mặt:

— “Cảm ơn… anh.”

Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, nhưng trong lòng Linh, một cảm giác ấm áp và rung động nhẹ nhàng bắt đầu lan tỏa.

Trên đường về, cô tự nhủ:

— “Cưới trước, yêu sau… hay là yêu từ lúc nào mình không hay biết?”

Hạ Thần Khải ngồi bên, im lặng, ánh mắt thoáng nhìn cô. Anh không thốt ra lời nào, nhưng Linh cảm nhận được: cảm xúc của anh cũng đang dần thay đổi, dù không ai thừa nhận.

Tuần đầu tiên kết thúc, cả hai về nhà trong im lặng nhưng không hề gượng ép. Những khoảnh khắc va chạm, hài hước, và tình cảm ngọt ngào đầu tiên đã tạo nên bước ngoặt quan trọng: cảm xúc bắt đầu len lỏi, tình yêu dần nảy mầm từ hôn nhân giả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×