Ngày hôm sau, Trần Dạ Linh mở điện thoại, thấy dòng tin nhắn từ nhóm bạn thân:
— “Linh ơi, mấy người trên mạng đang bàn tán về anh Hạ Thần Khải và cô đấy. Họ nói anh ấy có người yêu cũ… chắc là không yêu em thật đâu!”
Linh nhíu mày, cảm giác tim mình như đập nhanh hơn. Cô nhấp nhổm, không biết nên tin hay không. Trong lòng vừa hoang mang, vừa tức giận: vì sao người ngoài lại xen vào chuyện của cô và Hạ Thần Khải?
Văn phòng Hạ Thị, Hạ Thần Khải ngồi làm việc, không biết rằng Linh đang bối rối trước dòng tin nhắn. Linh bước vào, mặt đỏ bừng:
— “Anh… anh biết không? Trên mạng đang nói về anh… và… tôi…”
Hạ Thần Khải nhướng mày, giọng lạnh:
— “Mạng xã hội là thế giới riêng. Tin tức giả hay thật, không quan trọng. Cô lo lắng gì?”
— “Lo lắng á… tôi… tôi… không biết phải nghĩ sao…” Linh lắp bắp, tay cầm điện thoại, tim đập mạnh.
Anh đứng dậy, bước đến, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng:
— “Người ngoài có thể nói gì cũng được. Nhưng tôi ở đây, và chúng ta đã ký hợp đồng sống chung. Cô không cần quan tâm tin đồn.”
Linh nhìn anh, cảm giác vừa bực vừa mềm lòng. Anh không chỉ lạnh lùng, mà còn biết cách bảo vệ cô theo cách rất riêng.
Chiều hôm đó, Linh rủ bạn thân đến văn phòng, nhưng không dám mở tin nhắn trước mặt Hạ Thần Khải.
Bạn cô cười khúc khích:
— “Linh ơi, xem này! Mạng xã hội đang bàn tán kịch liệt về anh CEO của cậu. Họ nói anh ấy vẫn còn tình cảm với người cũ!”
Linh đỏ mặt, định thanh minh, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hạ Thần Khải khi anh bước ra, cô bối rối. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc rồi đi vào phòng làm việc.
Trong lòng Linh bùng lên cảm giác ghen tỵ và lo lắng, nhưng đồng thời cô cũng nhận ra: cô thực sự quan tâm đến anh rồi.
Buổi tối, cả hai cùng ăn tối tại nhà. Linh không thể nhịn hỏi:
— “Anh… thật sự… vẫn còn cảm xúc với người cũ à?”
Hạ Thần Khải đặt đũa xuống, nhìn cô, ánh mắt sắc nhưng ấm:
— “Người cũ là quá khứ. Hiện tại, tôi chỉ quan tâm cô. Và tôi nghĩ, cô cũng nên tin tôi, thay vì tin người ngoài.”
Linh cúi mặt, tim đập rộn ràng: lời nói của anh khiến cô vừa bực vừa ấm lòng.
Cô thở dài, nắm lấy tay anh:
— “Tôi… tôi tin anh. Nhưng… sao mạng xã hội lại nhiều chuyện vậy?”
Anh nhíu mày, sau đó khẽ mỉm cười:
— “Đừng lo lắng. Chúng ta có nhau, thế là đủ.”
Khoảnh khắc ấy, Linh cảm nhận được tình cảm dần bộc lộ, dù họ chưa chính thức thừa nhận yêu nhau. Cả hai im lặng bên nhau, nhưng không còn cảm giác xa lạ hay lạnh lùng.
Trong lòng Linh, một ý nghĩ lóe lên:
— “Cưới trước, yêu sau… hay là… chúng tôi đang yêu từ lúc nào mà không hay?”
Còn Hạ Thần Khải, ánh mắt nhìn Linh dịu dàng hơn bao giờ hết, như muốn nói: từ nay, tôi sẽ bảo vệ cô, dù có tin đồn hay hiểu lầm nào xuất hiện.