Đêm mưa lạnh buốt phủ xuống thành phố, những ánh đèn đường le lói dưới lớp sương mỏng, khung cảnh ảm đạm và lặng lẽ đến rợn người. Người ta vội vã lướt qua nhau, tất bật tìm chốn trú chân khỏi trận mưa, chẳng ai để ý đến một cô bé nhỏ xíu đứng co ro bên lề đường, quần áo ướt sũng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm xuống mặt đất như thể sợ hãi cả thế giới này.
Cô là Thiên Nhi, một đứa trẻ mồ côi, bị bỏ lại giữa phố phường ồn ào như một món đồ vô giá trị. Mưa thấm qua mái tóc đen dài, từng giọt lạnh buốt đọng trên đôi má gầy guộc, làm cô run rẩy không ngừng. Cô bé ấy chẳng biết đi đâu, cũng chẳng còn ai để bấu víu.
Thế rồi, từ phía con ngõ tối, bóng dáng một người đàn ông hiện ra. Hắn đứng yên một lúc, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự quan sát sắc bén và lạnh lùng. Gã là Lãnh Huy, một người đàn ông bí ẩn, lạnh lùng nhưng đầy quyền lực trong giới ngầm. Hắn được gọi bằng cái tên “Sát thủ si tĩnh” – lạnh như băng, tàn nhẫn và chính xác như chiếc dao lướt qua bóng đêm.
Không một lời hỏi han, hắn bước tới bên cô bé, nhẹ nhàng phủ chiếc áo khoác rộng của mình lên người em. Đôi bàn tay thô ráp nhưng lại rất nhẹ nhàng nâng lấy cô lên, như nâng một món đồ quý giá nhất đời. Thiên Nhi không hiểu tại sao một người đàn ông lạ mặt lại làm vậy, nhưng trong lòng cô có một cảm giác ấm áp lần đầu tiên kể từ khi bị bỏ rơi.
Hắn không nói nhiều, chỉ nhẹ giọng: “Đi theo ta.” Đó là câu nói duy nhất nhưng đủ để cô biết mình không còn cô đơn nữa.
Từ ngày hôm ấy, cô bé Thiên Nhi trở thành người được hắn bảo vệ, nâng niu như báu vật duy nhất. Những ngày tháng tiếp theo, dù cuộc sống của Lãnh Huy ngập tràn những hiểm nguy và bạo lực, hắn luôn cố gắng giữ cho cô bé một thế giới an toàn, nơi không ai có thể làm tổn thương cô.
Hắn dạy cô những bài học đầu tiên về cuộc sống: cách nhìn người, cách tự vệ, cách giữ im lặng khi cần thiết. Nhưng quan trọng hơn hết, hắn truyền cho cô sự kiên cường và sức mạnh để đứng vững giữa những sóng gió.
Ngày qua ngày, Thiên Nhi lớn lên bên hắn, một thiếu nữ mang vẻ đẹp thuần khiết, nhưng sâu trong ánh mắt luôn ẩn chứa sự cô đơn và nỗi niềm không thể tỏ bày. Hắn không phải một người cha, cũng không hoàn toàn là anh trai, mà là người bảo hộ, là người giữ cô khỏi bóng tối tăm tối nhất của thế giới này.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn thuần là sự chăm sóc. Có những lúc, hắn nhìn cô bằng ánh mắt khác – ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng ngập tràn nghi hoặc và giằng xé. Hắn chăm sóc cô bằng tất cả sức mạnh, nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác sợ hãi sâu thẳm rằng cô có thể rời xa hắn bất cứ lúc nào.
Thiên Nhi thì ngược lại. Cô vừa biết ơn hắn vì đã cứu sống mình, vừa cảm thấy ngột ngạt dưới vòng tay kiểm soát quá chặt chẽ. Cô khao khát được sống tự do, được trở thành người mà cô mong muốn, chứ không phải chỉ là một đứa trẻ được che chở trong bóng tối của hắn.
Một lần, khi bầu trời nhuộm màu hoàng hôn tím ngắt, cô đứng trước ban công rộng, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn phía dưới. Gió thổi nhẹ, cuốn tóc cô bay lượn trong không gian yên tĩnh.
Cô tự hỏi lòng mình: “Liệu có thể rời khỏi nơi này? Liệu có thể có một cuộc sống khác, không phải là con bé mà hắn luôn giữ bên cạnh? Không phải là báu vật của một gã sát thủ?”
Tâm trạng ấy, cô không dám nói ra, chỉ giữ kín trong lòng như một bí mật. Nhưng những suy nghĩ ấy càng ngày càng lớn dần, tựa như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng cô.
Lãnh Huy nhận ra điều đó, nhìn cô với ánh mắt trĩu nặng. Hắn muốn giữ cô bên mình, nhưng không biết cách nào để làm được điều đó mà không làm cô cảm thấy bị trói buộc.
Cuộc sống của họ cứ thế diễn ra, trong một sự cân bằng mong manh giữa yêu thương và kiểm soát, giữa sự bảo vệ và tự do.
Và rồi, một ngày định mệnh, tất cả sẽ thay đổi.