chồng tôi là sát thủ si tình

Chương 2:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau nhiều năm bên nhau, Thiên Nhi đã không còn là cô bé nhỏ nhắn, ngây thơ ngày nào. Cô giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp với ánh mắt sắc sảo, có phần trưởng thành và lạnh lùng, như thể đã học được cách giấu đi nỗi cô đơn bên trong. Nhưng sâu thẳm, cô vẫn luôn là đứa trẻ khao khát tự do, mong muốn được sống một cuộc đời theo cách riêng của mình.

Lãnh Huy vẫn đứng bên cô, chăm sóc và bảo vệ như thể Thiên Nhi là điều quý giá nhất trên đời. Nhưng chính sự bảo vệ quá mức ấy lại khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Những ngày tháng dần dài, cô dần cảm nhận rõ ràng những giới hạn mà hắn đặt ra cho cô – những giới hạn vô hình nhưng không thể vượt qua.

Hắn không cho phép cô đi quá xa khỏi thế giới của hắn. Bất kỳ bước chân nào vượt khỏi khu vực an toàn, hắn đều nhanh chóng kéo cô trở lại. Hắn nghiêm khắc, lạnh lùng, không khoan nhượng. Và dù Thiên Nhi biết hắn làm vậy vì yêu thương, cô vẫn không thể giấu được cảm giác ngột ngạt ngày một lớn lên trong lòng.

Một tối, trong căn phòng rộng lớn nhưng cô đơn, Thiên Nhi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đầy sao. Cô nhớ những buổi chiều được chạy nhảy tự do, nhớ những lần được nắm tay bạn bè và cười đùa không lo sợ. Nhưng bây giờ, cô chỉ biết nhìn ra ngoài qua lớp kính lạnh lẽo.

Lãnh Huy bước vào, ánh mắt hắn vừa dịu dàng, vừa nghiêm nghị. Hắn ngồi xuống bên cạnh, giọng trầm thấp:

“Ngươi muốn đi đâu?” Hắn hỏi, giọng đầy chất trách móc.

Thiên Nhi không đáp lời ngay. Cô quay nhìn hắn, đôi mắt thách thức xen lẫn buồn bã.

“Em muốn được tự do, Huy à. Em không muốn bị giam giữ trong thế giới của anh mãi mãi.”

Hắn lặng người, những câu nói của cô như mũi dao cắt sâu vào lòng. Đó là điều hắn lo sợ nhất – cô sẽ rời xa hắn, sẽ bước vào một thế giới mà hắn không thể kiểm soát được.

“Ngươi là báu vật của ta,” hắn nói, giọng đầy quyết tâm. “Ta không thể để mất ngươi.”

Nhưng Thiên Nhi chỉ mỉm cười cay đắng.

“Báu vật hay tù nhân? Em không muốn chỉ là thứ mà anh giữ bên mình như một món đồ trang sức, Huy. Em muốn được sống, được tự mình quyết định cuộc đời mình.”

Ánh mắt hắn lóe lên một tia giận dữ, nhưng cũng là nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

“Ngươi không hiểu được đâu,” hắn thì thầm, “thế giới ngoài kia không dành cho ngươi, Thiên Nhi.”

“Vậy anh đã từng hỏi em muốn gì chưa? Hay chỉ biết giữ em bên mình bằng mọi giá?” Cô đáp lại, giọng nghiêm nghị hơn bao giờ hết.

Khoảng cách giữa họ như bị kéo căng hơn nữa, không gian trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo. Cả hai đều giữ trong lòng những suy nghĩ, những cảm xúc chưa từng thổ lộ.

Kể từ đó, Thiên Nhi bắt đầu tìm cách thoát khỏi sự kiểm soát ngột ngạt ấy. Cô bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tiếp xúc với những con người mà trước đây cô chỉ biết qua lời kể hoặc những câu chuyện thoáng qua.

Trong một buổi tối, cô gặp gỡ Long Vũ – một người đàn ông lạnh lùng nhưng đầy sức hút, là thành viên của một thế lực ngầm đối địch với Lãnh Huy. Long Vũ mang đến cho cô cảm giác tự do, quyền lực và cả sự bí ẩn mà cô chưa từng được nếm trải.

Thiên Nhi bắt đầu dần dần bị cuốn hút bởi thế giới mới mẻ này, thế giới nơi cô không bị ràng buộc bởi tình yêu và sự bảo vệ ngột ngạt. Cô cảm thấy mình như được hồi sinh, được sống thực sự.

Nhưng chính những bước chân đầu tiên vào thế giới đó cũng là lúc cô dần xa rời Lãnh Huy, người đàn ông đã chăm sóc và yêu thương cô từ thuở nhỏ. Hắn không hề hay biết về những thay đổi đang diễn ra trong lòng cô, hay về mối quan hệ mới mà cô đang bắt đầu dệt nên trong bóng tối.

Mối quan hệ giữa họ bắt đầu rạn nứt, những cảm xúc giằng xé trong lòng Lãnh Huy bắt đầu trỗi dậy. Hắn vừa yêu, vừa hận cô – người con gái mà hắn coi như báu vật nhưng lại có thể cả gan phản bội mình.

Những ngày tháng yên bình bên nhau dần trở thành ký ức, nhường chỗ cho một cuộc chiến nội tâm không hồi kết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×