chúc 2 người lại trở thành trà xanh của 1 ai đó

Chương 11: Chúc 2 người lại trở thành Trà Xanh của 1 ai khác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những ngày tháng căng thẳng với “trà xanh” Giang Khả và dư luận, Thẩm Trạch đề nghị một chuyến dã ngoại ngắn ngày.

Lý do: “Thoát khỏi ồn ào, để chúng ta được là chính mình.”

Tôi thoáng ngạc nhiên nhưng không từ chối.

Chúng tôi đến một khu nghỉ dưỡng nhỏ nằm ven hồ, nơi núi non hữu tình và không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót.

Khác hẳn không khí phố thị đầy áp lực, nơi đây như một ốc đảo bình yên.

Ngày đầu, Thẩm Trạch ra tay chuẩn bị bữa sáng.

Anh vụng về với chiếc máy pha cà phê, cà phê thì chảy ra ngoài, còn bánh mì thì cháy xém.

Tôi không thể nhịn cười:

“Ông giám đốc sao mà lại vụng thế này?”

Anh đỏ mặt:

“Đấy, thấy chưa? Cứ thử một lần để biết đời chẳng dễ dàng như điều hành công ty.”

Chúng tôi cùng nhau chèo thuyền kayak trên hồ.

Tôi mới học, chèo chưa khéo, thuyền cứ loạng choạng.

Thẩm Trạch cười phá lên:

“Xem ra cô còn cần tôi làm ‘thuyền trưởng’ đấy.”

Tôi giả vờ giận:

“Thuyền trưởng ư? Có lúc anh còn chèo thuyền trôi theo dòng nước nữa kia!”

Buổi tối, bên bếp lửa trại, chúng tôi cùng nhóm bạn trò chuyện, kể chuyện cười và chia sẻ những mẩu chuyện “oái oăm” trong cuộc sống.

Tôi kể về ngày cưới “ác mộng” và chuyện Giang Khả “trà xanh”.

Mọi người cười phá lên, còn Thẩm Trạch thì nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, thầm thì:

“Cô thật sự mạnh mẽ.”

Trước khi kết thúc chuyến đi, tôi và anh đi dạo quanh hồ dưới ánh trăng sáng lấp lánh.

Anh nắm tay tôi:

“Hạ, cảm ơn cô đã tin tưởng và cho tôi cơ hội.”

Tôi đáp:

“Không phải cơ hội. Mà là lựa chọn.”

Anh mỉm cười:

“Tôi hy vọng lựa chọn đó sẽ dẫn chúng ta đi xa hơn.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, thấy nơi đó một tương lai không còn giả vờ, không còn nghi ngờ, chỉ còn hai con người thật sự muốn bên nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.