chúc 2 người lại trở thành trà xanh của 1 ai đó

Chương 5: Chúc 2 người lại trở thành Trà Xanh của 1 ai khác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Có một điều mà tôi rút ra sau khi bước chân vào ngành truyền thông:

Người ta không cần dao để đâm sau lưng bạn. Họ dùng email, bài đăng, và... scandal.

Buổi sáng đầu tuần, khi tôi đang ngồi ăn mì ly trong văn phòng, điện thoại Nhã Linh reo liên tục như có ai vừa phát động chiến tranh mạng xã hội.

Cô nàng tái mặt bước vào, cầm iPad run run:

“Chị ơi... có người tung tin HA PR đạo ý tưởng chiến dịch STT từ một công ty khác.”

Tôi nghẹn sợi mì.

“Cái gì?”

Cô ấy giơ màn hình ra. Trên đó là một bài đăng có tiêu đề giật gân:

“Công ty truyền thông non trẻ đạo chiến dịch STT – CEO Thẩm Trạch sẽ nói gì?”

Tôi cười lạnh. Kéo xuống cuối bài viết, phần bình luận đang sôi như chảo dầu.

“Cô này là Lâm Hạ đúng không? Nghe nói từng bỏ rơi chồng sắp cưới giữa lễ cưới.”

“Ồ, drama chồng chưa cưới – bạn thân – giờ lại scandal nghề nghiệp. Quá giải trí.”

“Công ty HA PR thuê người viết báo thanh minh chưa? Hay cũng ‘copy’ luôn lý do?”

Tôi nheo mắt đọc tiếp, rồi dừng lại ở một cái tên quen thuộc.

Tác giả bài viết: Khả Nhân.

Tôi bật cười, vỗ bàn cái “đốp”.

“Giang Khả... cô đổi bút danh thành Khả Nhân, tôi vẫn nhận ra. Vẫn thích chơi sau lưng, nhỉ?”

Nhã Linh bàng hoàng:

“Là... chị Giang Khả ấy hả?”

“Ừ. Ngày xưa chơi vai phù dâu. Giờ chuyển nghề làm ‘phù thủy bàn phím’ rồi.”

Chiều hôm đó, tôi đến trụ sở STT để gặp người duy nhất có quyền “dập tắt” cơn sóng truyền thông này: Thẩm Trạch.

Thư ký dẫn tôi vào phòng họp riêng. Anh ta đang đọc báo cáo, bình thản như không hề có cơn bão ngoài kia.

Tôi đặt iPad xuống bàn.

“Anh đọc chưa?”

“Rồi.” – Anh không ngẩng đầu.

“Anh có ý kiến gì không?”

“Không.” – Vẫn không ngẩng đầu.

Tôi nhíu mày.

“Vậy anh có định nói gì trước công chúng không? Về chuyện STT không đạo ý tưởng, và HA PR không ‘copy paste’?”

Lúc này anh mới nhìn lên, mắt sắc như tia X-quang.

“Cô lo lắng vì danh tiếng mình hay công ty mình?”

“Cả hai. Nhưng tôi thấy... danh tiếng tôi đáng bị mất ít hơn Giang Khả đáng bị vạch mặt.”

Anh bật cười khẽ:

“Đúng là cô.”

Hai giờ sau, tôi rời khỏi tòa nhà STT với tâm trạng mơ hồ. Vì trước khi tôi rời đi, Thẩm Trạch nói:

“Đừng làm gì. Cứ để tôi.”

Tôi ngờ ngợ. Thẩm Trạch mà ra tay vì người khác ư? Không giống anh ta.

Tối hôm đó, đúng 20h, trên trang chủ STT và tài khoản mạng xã hội chính thức, đăng tải một đoạn clip ngắn.

🎥 “Behind the scene: Từ ý tưởng đến chiến dịch – HA PR và hành trình tạo nên chiến dịch Người Dẫn Dắt”

Clip không chỉ minh chứng quá trình phát triển độc lập của dự án, mà còn ghi lại buổi họp đầu tiên của tôi và Thẩm Trạch – khi tôi thuyết trình ý tưởng “CEO không cần nói nhiều vẫn dẫn đầu.”

Chính miệng anh ta, trong clip, nói:

“Ý tưởng của cô... khác biệt. Tôi sẽ cho cô cơ hội.”

Dư luận đảo chiều 180 độ trong vòng 30 phút.

“Ủa, hóa ra là thật à?”

“Đoạn họp còn có sếp Trạch nói rõ ràng. Vậy ai dựng chuyện vậy?”

“Khả Nhân? Có ai tra ra chưa?”

Tôi cười ngồi xem điện thoại, nhâm nhi trà sữa. Cảm giác được người khác rửa oan giúp thật… hơi lạ. Nhưng rất đã.

Điện thoại reo. Tin nhắn đến từ... số lạ.

“Clip vừa đăng là ý của tôi. Cô không cần cảm ơn. Nhưng lần sau... nhớ xin phép trước khi lôi tôi vào video.” – Thẩm Trạch.

Tôi cười nghiêng ngả.

“Anh tưởng tôi dựng được clip từ camera nội bộ STT hả? Xin lỗi, tôi chưa hack được đâu.”

Anh trả lời:

“Tôi gửi clip đó cho truyền thông. Nhưng tôi bảo họ viết rõ: chính tôi duyệt chiến dịch. Không phải ai khác.”

Tôi cắn ống hút, ngẫm nghĩ một lúc, rồi nhắn lại:

“Tôi nợ anh một ly cà phê.”

Anh gửi lại:

“Miễn là lần này... cô không đổ lên áo tôi nữa.”

Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Không phải vì lo. Mà vì lần đầu tiên sau cú hủy hôn, tôi cảm thấy có ai đó đứng về phía tôi.

Không bênh vì tình. Không bênh vì nghĩa.

Chỉ đơn giản... vì anh tin tôi xứng đáng được bảo vệ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.