Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp mẹ của Thẩm Trạch trong hoàn cảnh… dở khóc dở cười đến vậy.
Chiều thứ Bảy, tôi đang chuẩn bị vào một cuộc họp khách hàng thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ anh:
“Chiều nay cô rảnh không?”
Tôi nhíu mày:
“Tôi đang làm việc.”
“Làm việc nhiều quá không tốt cho hệ tiêu hóa.”
Tôi cắn môi bật cười. Đang tính gõ lại một câu đá xoáy thì anh gửi thêm:
“Tôi muốn mời cô ăn tối. Gặp mặt mẹ tôi.”
Tôi suýt đánh rơi điện thoại.
“Tôi có đọc nhầm không? Anh mời tôi gặp mẹ anh??”
“Ừ. Bà đang nghi ngờ tôi có bạn gái trong ngành truyền thông. Và không, tôi không muốn để bà tự tìm ra qua mạng xã hội.”
Tôi vẫn choáng.
“Anh định mượn tôi để ‘chống chế’ với mẹ?”
“Không. Tôi chỉ muốn để bà gặp người mà tôi… đang dành nhiều sự chú ý nhất.”
Tôi ngồi im nhìn dòng chữ ấy trong 10 giây.
Người anh đang dành nhiều sự chú ý nhất.
Nghe giống tỏ tình mà cũng không hẳn.
Giống “thử lòng” mà cũng không chắc.
Tôi chỉ nhắn lại một câu:
“Được. Nhưng nếu mẹ anh không thích tôi, tôi sẽ cắn anh một phát.”
Anh gửi lại emoji cười:
😏
“Tôi sẽ chủ động đưa tay ra.”
Tối hôm đó, tôi đến nhà hàng Nhật nơi Thẩm Trạch đã đặt phòng riêng. Cửa vừa mở, tôi đã thấy một người phụ nữ mặc kimono thanh lịch, tóc búi gọn gàng, ánh mắt sắc sảo nhưng không lạnh.
Mẹ của Thẩm Trạch.
Bà nhìn tôi từ trên xuống dưới, không nói gì trong vài giây. Tôi không chớp mắt, cũng không né tránh.
“Cháu là Lâm Hạ?” – bà cất tiếng.
“Vâng. Cháu là Lâm Hạ. Người từng đổ cà phê vào áo sơ mi trắng của con trai bác.” – Tôi mỉm cười.
Bà khựng lại… rồi bật cười.
“Có cá tính. Tôi thích.”
Thẩm Trạch đến sau vài phút. Khi anh bước vào, ánh mắt anh đảo một vòng – và dừng lại trên tôi. Có vẻ nhẹ nhõm.
“Tôi đến trễ?”
“Không.” – Mẹ anh nói – “Con đến vừa lúc để chứng kiến con bé này ‘chinh phục’ mẹ con bằng... một ly cà phê tưởng tượng.”
Tôi ngạc nhiên. Anh chỉ nhún vai:
“Tôi bảo rồi. Cô ấy... không giống ai.”
Suốt bữa tối, mẹ anh hỏi tôi đủ chuyện: công việc, quan điểm sống, chuyện hủy cưới. Vâng, đến cả chuyện đó, bà cũng hỏi – nhưng bằng giọng rất điềm tĩnh.
“Cháu không tiếc à? Lễ cưới mà phải chia tay trước mặt bao người.”
Tôi đáp:
“Nếu tiếc, chắc cháu đã gật đầu làm cô dâu im lặng rồi. Nhưng cháu chọn rời đi – vì cháu không muốn sống cả đời bên người không chọn mình.”
Bà nhìn tôi rất lâu. Rồi bà đặt chén trà xuống:
“Phụ nữ biết mình muốn gì, thường cô đơn – nhưng không thiệt thòi. Vì họ không tự đẩy mình vào thua thiệt.”
Tôi gật đầu.
Thẩm Trạch ngồi im, không chen vào. Nhưng có lúc tôi bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi – kiểu nhìn mà… khiến người ta mềm lòng.
Cuối bữa, mẹ anh bất ngờ hỏi:
“Hai đứa đang trong mối quan hệ thế nào?”
Tôi suýt sặc nước.
Tôi định lảng sang chuyện khác thì anh đáp, giọng trầm:
“Con chưa chắc. Nhưng con không muốn cô ấy bước ra khỏi cuộc đời con... như cách cô ấy từng bước ra khỏi lễ cưới.”
Cả tôi và mẹ anh đều sững người.
Bà khẽ mỉm cười – nửa hài lòng, nửa thăm dò:
“Câu này... gần giống lời tỏ tình đấy.”
Anh vẫn bình thản:
“Nếu mẹ nghĩ vậy thì tốt. Con vẫn đang cố gắng học cách... giữ lấy thứ quan trọng, thay vì nhìn nó rời đi.”
Tôi cúi đầu. Không dám ngẩng lên. Mặt nóng bừng.
Sau bữa ăn, mẹ anh lên xe về trước. Tôi và Thẩm Trạch đứng trước cửa nhà hàng. Gió đêm nhẹ, không lạnh, chỉ đủ khiến tóc tôi khẽ bay.
Anh nhìn tôi.
“Cô đang nghĩ gì?”
“Rằng tôi không nên uống trà lúc nói chuyện với mẹ anh. Vì giờ tôi căng thẳng đến muốn… trốn xuống bếp rửa chén còn hơn.”
Anh bật cười:
“Cô khiến mẹ tôi cười 5 lần trong 1 tiếng. Đó là thành tích tôi mất 3 năm mới làm được.”
Tôi ngẩng đầu:
“Thẩm Trạch, tôi vẫn chưa chắc về anh.”
“Tôi cũng chưa chắc về cô.”
“Vậy thì sao anh lại...”
“Vì tôi muốn thử.”
Tôi im lặng.
Rồi anh nói:
“Lâm Hạ, nếu một ngày tôi chính thức theo đuổi cô... tôi sẽ không để cô có đường lui.”
Tôi bật cười khẽ.
Rồi nhìn thẳng vào anh:
“Tốt thôi. Nhưng trước khi anh theo đuổi tôi... anh nên biết một điều.”
“Điều gì?”
“Tôi không phải cô gái biết ngoan ngoãn rút lui nếu mẹ anh không thích tôi. Tôi sẽ đấu lại – bằng logic, bằng trà đá, bằng bản kế hoạch dài 50 trang.”
Anh nhìn tôi, rồi... gật đầu.
“Tốt. Vì tôi cần một người phụ nữ có thể đấu tay đôi với cả tôi – nếu cần.”
Tối đó, khi về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ tôi.
“Có phải con đang quen ai đó tên là... Thẩm Trạch?”
Tôi mở to mắt. Ủa, sao bà biết?
“Mẹ vừa xem báo tài chính. Có bài viết phỏng vấn anh ta. Anh ta nói: ‘Tôi không có bạn gái, nhưng tôi đang có một người khiến tôi không muốn ai khác chen vào.’”
Tôi: “...”
Tôi ngồi phịch xuống giường. Nhắn vội:
“Mẹ ơi, con không hứa trước gì đâu nha.”
Mẹ tôi nhắn lại ngay:
“Ừ. Nhưng lần này... nếu con chọn, hãy chọn người biết nắm tay con giữa đông người, chứ không phải người giấu con ra sau lưng.”
Tôi im lặng.
Vì có lẽ... lần này, tôi thật sự muốn được nắm tay một lần – không buông.