Sáng hôm sau, khi tôi đang thưởng thức ly cà phê đầu ngày, điện thoại rung lên một tin nhắn của Thẩm Trạch.
“Có chuyện không vui lắm.”
Tôi tò mò mở tin nhắn tiếp:
“Báo mạng tung tin chúng ta đang hẹn hò. Câu chuyện gây sốt trong ngành. Ban lãnh đạo STT muốn tôi và cô xuất hiện chung tại sự kiện quốc tế sắp tới để ‘đính chính’.”
Tôi nhướn mày, mỉm cười mỉa mai:
“Chỉ vì một bài báo mà anh đòi tôi làm bạn gái giả?”
“Chính xác. Nếu không, họ sẽ… nghĩ tôi đang lừa họ.”
Tôi cười khẩy:
“Anh thật sự nghĩ tôi sẽ dễ dàng đóng kịch làm ‘bạn gái’ anh sao?”
Anh trả lời ngay:
“Chúng ta đã từng làm nhiều chuyện không dễ dàng hơn. Đây chỉ là một… vai diễn.”
Tôi lắc đầu:
“Thôi được, nhưng kịch bản do tôi viết. Phải thật hài hước và… có chút ‘trà xanh’ nhé.”
Ngày sự kiện quốc tế đến, tôi và Thẩm Trạch phải giả vờ thân mật, cười nói, thậm chí tay trong tay trước ống kính phóng viên.
Tôi đóng vai “cô gái độc lập, cá tính, hơi khó tính nhưng rất thương người”, còn anh là “doanh nhân điềm đạm, lạnh lùng nhưng sâu sắc”.
Đoàn xe đi qua các địa điểm nổi tiếng, và trong một quán cà phê nhỏ, chúng tôi vô tình “va chạm” với một nhóm khách du lịch.
Một cô gái trẻ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ tò mò và thì thầm:
“Chị ấy là ai mà cứ dính lấy ông ấy như thế?”
Tôi chỉ cười, đáp:
“Bạn gái giả, thân phận bí mật. Anh ấy sợ bị đồn là ‘ế lâu’.”
Nhóm khách cười lớn, còn Thẩm Trạch nhìn tôi với vẻ mặt đầy thích thú.
Tuy nhiên, trong một buổi tiệc tối của đoàn, một sự cố bất ngờ xảy ra.
Một phóng viên trẻ xông đến hỏi tôi:
“Chị có thể tiết lộ cảm nhận về mối quan hệ với CEO Thẩm Trạch không?”
Tôi biết mình phải giữ kịch bản.
“Chúng tôi là đối tác tin cậy, cũng là người hỗ trợ nhau trong công việc lẫn cuộc sống.”
Phóng viên nhíu mày:
“Có bao giờ chị nghĩ sẽ tiến xa hơn?”
Tôi cười mỉa:
“Nếu cứ phải ‘giả vờ’ thế này thì cũng thú vị đấy chứ. Ai mà biết được tương lai?”
Thẩm Trạch đứng bên cạnh tôi, nắm nhẹ tay tôi trong giây lát. Ánh mắt anh gửi một thông điệp rất rõ ràng: không chỉ là giả vờ.
Trước khi sự kiện kết thúc, chúng tôi có một khoảng thời gian rảnh.
Chúng tôi đi dạo trong công viên ánh sáng bên bờ sông, nơi ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước lấp lánh.
Tôi bỗng hỏi anh:
“Anh nghĩ sao về mối quan hệ này? Giả vờ thì dễ, nhưng giả vờ mãi thì sao?”
Anh nhìn tôi nghiêm nghị:
“Tôi không muốn giả vờ nữa. Tôi muốn thật sự với cô.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Vậy sao không nói từ đầu?”
Anh cười nhẹ:
“Vì tôi sợ cô sẽ chạy mất.”
Tôi bật cười, nắm chặt tay anh.
“Thì bây giờ anh giữ rồi. Chạy đâu cho thoát!”
Và thế là, từ một mối quan hệ “giả vờ” để giải quyết khủng hoảng truyền thông, tôi và Thẩm Trạch bắt đầu viết nên câu chuyện riêng của mình – vừa hài hước, vừa ngọt ngào, vừa đầy thử thách.