Buổi tối thứ hai kể từ khi Lâm chuyển đến.
Họ đã cố gắng duy trì sự độc lập trong hai ngày đầu: Lâm ăn tối trong phòng với thức ăn nhanh, còn Minh tự nấu nướng và ăn lặng lẽ trong bếp trước khi Lâm kịp bước ra. Nhưng hôm nay, Lâm quyết định phải thay đổi không khí.
Cô mở tủ lạnh và thấy Minh đã mua rất nhiều nguyên liệu tươi ngon. Căn bếp này rộng rãi và ấm cúng hơn căn bếp cũ của cô, và cô đột nhiên có cảm hứng nấu một bữa cơm nhà đúng nghĩa.
Lâm bắt tay vào việc rửa rau. Chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng Minh khẽ mở. Cậu bước ra, mặc một chiếc quần short thể thao và chiếc áo ba lỗ màu đen – trang phục mà cô tin là không hề cố ý nhưng lại tôn lên triệt để vóc dáng đã qua rèn luyện của cậu.
Minh dừng lại ở cửa bếp, mỉm cười lịch sự. “Chị đang nấu bữa tối à? Em có thể giúp gì không?”
“À, chị đang chuẩn bị một chút. Chị định làm món kho tiêu. Em... có thể thái hành giúp chị được không?” Lâm nói, giọng cố gắng giữ sự tự nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy bối rối khi Minh xuất hiện với vẻ ngoài quá thoải mái và thu hút như vậy. Cô cố gắng không nhìn vào cơ bắp săn chắc ở cánh tay cậu.
Minh bước vào bếp. Mọi chuyện sẽ bình thường nếu căn bếp này không có thiết kế chật hẹp ở khu vực sơ chế.
Minh đứng sát bên cạnh Lâm, hơi nghiêng người vào bồn rửa để lấy rổ hành. Mùi hương ban đêm hôm qua – hương gỗ đàn hương và hơi ấm nam tính – lại bao trùm lấy Lâm.
“Chỗ này hơi chật nhỉ.” Minh nói khẽ.
Quả thực là chật. Bờ vai rộng của Minh gần như chạm vào vai cô. Lâm chỉ có thể nghiêng người về phía trước để tránh tiếp xúc, nhưng điều đó lại khiến cô vô tình áp sát vào mặt bàn. Cô cảm thấy sống lưng mình căng cứng, toàn bộ sự tập trung dồn vào việc kiểm soát hơi thở.
Minh bắt đầu thái hành, động tác dứt khoát và mạnh mẽ. Lưỡi dao kim loại va chạm với thớt gỗ tạo ra âm thanh nhịp nhàng và gần gũi một cách đáng ngạc nhiên.
“Chị có muốn kể cho em nghe về những ‘thất bại’ mà chị nói hôm qua không?” Minh bất ngờ hỏi, nhưng đôi mắt vẫn tập trung vào việc thái hành.
Lâm giật mình. Cậu ta nhớ rõ từng lời cô nói.
“Không có gì lớn đâu. Chỉ là công việc kinh doanh không suôn sẻ thôi.”
“Em không nghĩ thất bại của một người trưởng thành lại chỉ là ‘không suôn sẻ’.” Giọng Minh trầm ấm và thăm dò, chứa đựng một sự thấu hiểu không hề phù hợp với tuổi tác hay mối quan hệ họ hàng xa của họ.
Lâm cảm thấy như một lớp vỏ bảo vệ bên ngoài cô đang bị ánh mắt và lời nói của cậu làm tan chảy.
“Được rồi,” Lâm thở dài, quyết định chia sẻ một phần sự thật. “Chị đã mất một hợp đồng lớn, và người cộng sự mà chị tin tưởng... đã phản bội chị. Chị phải bắt đầu lại từ đầu.”
Nghe xong, Minh dừng tay thái hành. Cậu quay người lại hoàn toàn để đối diện với Lâm. Khoảng cách đã được rút ngắn hơn nữa. Cậu đặt bàn tay vẫn còn dính mùi hành lên vai cô.
Bàn tay Minh lớn, nóng và đầy sự trấn an. Nó không phải là một cái chạm ngây thơ của người em trai, mà là cái chạm mạnh mẽ, dứt khoát của một người đàn ông.
“Em xin lỗi vì điều đó. Nhưng chị đã dũng cảm khi không gục ngã.”
Sự thân mật đột ngột này khiến Lâm tê dại. Cô cảm nhận rõ ràng sức nóng từ bàn tay Minh thấm qua lớp áo mỏng. Cô nhìn lên, và lần này, ánh mắt Minh không phải là thăm dò, mà là đầy sự ngưỡng mộ và một chút gì đó đồng điệu.
Chỉ trong một khắc, Lâm quên mất rằng họ là anh em họ. Cô chỉ thấy trước mặt mình là một người đàn ông mạnh mẽ đang chia sẻ sự ấm áp với cô, một người đang cô đơn.
“Cảm ơn em,” Lâm thì thầm.
Bàn tay Minh trên vai cô siết chặt hơn một chút, rồi đột ngột buông ra như nhận ra ranh giới vừa bị vượt qua.
Minh quay lại với thớt gỗ, nhưng sự căng thẳng trong không khí đã đặc quánh lại. Cậu trở nên lúng túng một cách hiếm thấy.
“Em... em sẽ rửa rau.” Minh nói, giọng hơi gấp gáp.
Họ đổi vị trí, nhưng trong lúc xô vào nhau để nhường chỗ, tai họa thực sự xảy ra. Minh lùi lại quá nhanh và vô tình khiến Lâm mất thăng bằng. Cô ngã nhào về phía cậu.
Minh phản xạ ôm lấy cô.
Lâm thấy mình áp sát vào lồng ngực Minh. Cô ngửi thấy mùi mồ hôi và gỗ đàn hương mạnh hơn bao giờ hết. Cô cảm nhận rõ từng múi cơ rắn chắc dưới lớp áo ba lỗ mỏng. Hai cánh tay Minh quấn quanh cô một cách bản năng, giữ cô thật chặt.
Họ đứng im như vậy, chỉ cách nhau một hơi thở. Lâm không dám nhúc nhích. Cô cảm thấy cả người nóng bừng, đặc biệt là nơi lồng ngực cô tì sát vào người cậu.
Lâm ngẩng đầu lên. Khuôn mặt Minh căng thẳng và nguy hiểm hơn bất kỳ lúc nào. Ánh mắt cậu dán chặt vào cô, không còn là sự thăm dò, mà là sự khao khát bị kìm nén.
“Chị... chị không sao chứ?” Minh hỏi, giọng cậu khàn đặc, nghe như đang cố gắng kiểm soát một điều gì đó bên trong.
Lâm chỉ có thể lắc đầu, không thể thốt ra lời. Cô thấy Minh cúi mặt xuống, khoảng cách giữa họ dần rút ngắn một cách nguy hiểm. Cô biết, chỉ cần một cử động nhỏ nữa thôi, ranh giới giữa họ sẽ vĩnh viễn bị xóa bỏ.
Nhưng rồi, Minh thở dốc một tiếng nặng nề, như thể vừa bị đánh thức khỏi một cơn mê. Cậu buông Lâm ra, nhanh chóng lùi lại ba bước.
“Em xin lỗi. Em vụng về quá.”
Minh tránh ánh mắt cô, quay lưng lại với bồn rửa, bắt đầu xả nước thật mạnh để rửa rau, như thể đang muốn gột rửa đi khoảnh khắc vừa rồi.
Lâm tựa vào quầy bếp, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, mạnh đến nỗi cô sợ Minh có thể nghe thấy. Cô nhìn bóng lưng Minh, người đang cố ý tạo ra khoảng cách, và cô biết chắc chắn một điều: Khoảnh khắc vừa rồi không chỉ là một tai nạn vụng về. Nó là một sự thử thách cảm xúc, mà cả hai người họ, bằng một cách nào đó, đã vượt qua sát nút.
Bữa ăn tối đó diễn ra trong sự im lặng nặng trĩu. Không khí đã bị thay thế bằng sự nóng bỏng vô hình, và không ai trong số họ dám nhìn thẳng vào mắt nhau nữa.