Sau bữa tối đầy im lặng ngượng ngùng, Lâm quyết định rút lui về phòng. Cô cảm thấy mình như một kẻ đang cố gắng giữ vững một bức tường sắp đổ. Minh cũng không tìm cách bắt chuyện, chỉ lẳng lặng dọn dẹp rồi trở về phòng mình.
Tuy nhiên, sự im lặng này không kéo dài lâu. Khoảng 11 giờ đêm, khi Lâm đang cố gắng làm việc trên chiếc laptop, một tiếng cốc, cốc nhẹ vang lên ở cửa phòng cô.
Lâm giật mình, ngẩng đầu lên. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự xa cách, nhưng tiếng gõ cửa này lại quá dè dặt để là sự đòi hỏi của người em họ.
Cô mở cửa. Minh đứng đó, không còn vẻ quyến rũ sắc nét của ban ngày, thay vào đó là sự mệt mỏi chân thật và có chút tổn thương. Cậu không mặc áo ba lỗ nữa mà là một chiếc áo hoodie xám rộng thùng thình, dường như để che giấu cơ thể mình.
“Chị Lâm, em xin lỗi đã làm phiền giờ này.” Minh nói, giọng cậu nhỏ hơn bình thường, gần như là một lời cầu xin. “Em... em có thể ngồi cùng chị một lát không? Em không tài nào tập trung được.”
Lâm ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này. Từ một người đàn ông tự tin, cuốn hút đến một người đang cần được an ủi. Cô lùi vào trong, mở rộng cửa.
“Vào đi, Minh.”
Minh bước vào phòng Lâm. Không gian nhỏ bé này dường như càng làm nổi bật sự gần gũi của họ. Cậu ngồi xuống mép chiếc ghế sofa nhỏ mà Lâm đặt trong phòng, hai tay đan chặt vào nhau.
“Chuyện gì đang xảy ra với em vậy, Minh?” Lâm hỏi thẳng thắn, đặt laptop sang một bên. Cô không còn giữ khoảng cách xã giao nữa.
Minh ngước mắt lên, và Lâm thấy rõ sự mệt mỏi và bất lực trong đôi mắt ấy.
“Chị có nhớ em từng nhắc đến một dự án mạo hiểm không?” Minh bắt đầu, giọng cậu trầm xuống. “Em đang cố gắng hoàn thành nó để chứng minh một điều gì đó với... người mà em từng rất coi trọng. Nhưng nó sụp đổ rồi, chị ạ.”
Lâm im lặng lắng nghe. Cô nhận ra rằng, sự khó khăn của Minh không phải là thất bại kinh doanh, mà là sự thất bại trong mối quan hệ hoặc niềm tin cá nhân. Đây chính là bí mật mà cậu đã cố gắng chôn giấu.
“Sụp đổ là thế nào?” Lâm khích lệ.
Minh hít một hơi thật sâu, như thể cần lấy hết can đảm để thốt ra.
“Em đã dành hai năm để xây dựng nó. Em đặt tất cả danh dự của mình vào đó. Nhưng người em tin tưởng nhất – người mà em... yêu thương – lại lợi dụng nó để đạt được mục đích riêng. Em không chỉ mất công sức, mà còn mất đi niềm tin vào mọi thứ.”
Cậu khẽ rũ vai, một hành động tổn thương hiếm hoi.
“Em không muốn nói với dì hay dượng vì em không muốn họ lo lắng. Em chỉ muốn tự mình giải quyết. Nhưng đêm nay, em không thể chịu nổi việc phải ngồi một mình trong phòng và đối diện với đống đổ nát đó.”
Lâm cảm thấy một cơn sóng cảm xúc dâng lên trong lòng. Đó không còn là sự hấp dẫn thể xác thoáng qua, mà là một sự kết nối sâu sắc từ những vết thương tinh thần. Người đàn ông mạnh mẽ, bí ẩn kia đã tự nguyện vén màn bí mật, cho phép cô nhìn thấy sự yếu đuối của cậu.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, không phải để chạm vào người cậu, mà là đặt tay lên trên bàn tay đang đan chặt của Minh trên đầu gối mình.
“Chị hiểu cảm giác đó, Minh,” Lâm nói, giọng cô ấm áp và chân thành. “Cảm giác bị phản bội bởi người mình tin tưởng nhất, nó giống như mọi thứ xung quanh đều trở nên giả dối. Nhưng em không đơn độc. Ít nhất, trong căn nhà này, chị hiểu.”
Bàn tay Minh dưới lòng bàn tay cô rung lên một cái, rồi chậm rãi, cậu bắt đầu gỡ rối các ngón tay mình, để bàn tay trần của cậu được áp sát vào lòng bàn tay ấm áp của Lâm. Sự tiếp xúc này không hề có sự vội vã hay căng thẳng như ở nhà bếp. Nó là sự tìm kiếm hơi ấm, một sự giao tiếp tinh khiết giữa hai tâm hồn đang lạc lối.
Họ ngồi yên như thế, không nói gì thêm về dự án, mà chỉ để sự đồng điệu lan tỏa. Lâm cảm thấy sự khao khát được gần gũi không còn là sự nguy hiểm cấm kỵ, mà là nhu cầu tự nhiên của hai người cùng chung cảnh ngộ.
Sau một lúc lâu, Minh khẽ siết nhẹ tay cô.
“Cảm ơn chị, Lâm. Em cảm thấy... nhẹ nhõm hơn nhiều.”
“Đừng khách sáo với chị. Chúng ta là người thân mà,” Lâm đáp, nhưng cả hai đều ngầm hiểu rằng, mối quan hệ này đã vượt xa định nghĩa "người thân" đơn thuần. Họ là bạn đồng hành trong đêm tối.
Minh mỉm cười, một nụ cười thanh thản hiếm hoi. Cậu vẫn giữ tay Lâm thêm một lúc nữa, như thể muốn hút hết sự bình yên từ bàn tay cô.
“Em về phòng đây. Chị cũng nên nghỉ ngơi đi.” Minh đứng dậy, nhưng trước khi rời đi, cậu dừng lại ở cửa.
“Nếu chị lại thấy khó ngủ, hay có bất kỳ chuyện gì... chị biết số điện thoại của em mà.”
Lần này, Minh không cố tình gây ra sự mơ hồ. Đó là một lời hứa rõ ràng về sự hiện diện, một lời mời không lời cho những đêm tiếp theo.
Lâm nhìn cánh cửa đóng lại. Cô siết chặt bàn tay mình lại, nơi vẫn còn vương lại sự ấm áp từ tay Minh. Cô đã trở thành bến đỗ của cậu, và vô tình, cậu cũng đã trở thành điểm tựa mà cô cần. Cảm giác kết nối này mạnh mẽ hơn bất kỳ sự hấp dẫn thể xác thoáng qua nào, và nó là một ngọn lửa âm ỉ, chắc chắn sẽ thiêu đốt mọi rào cản sau này.