Sau nhiều tuần sống trong sự bình yên mới, My bắt đầu tin rằng trái tim mình đã thực sự yên ổn. Những buổi chiều cùng Minh ra bến sông, những lần đi chợ chung, và cả những bữa cơm có hai đôi đũa đã trở thành một nhịp sống mới đầy dịu dàng.
Thế nhưng, như mọi lần trước đó – khi người ta vừa kịp an lòng, thì sóng gió lại nổi lên từ những nơi không ngờ nhất.
—
Một sáng thứ hai, My vừa bước vào trường thì bị cô hiệu trưởng gọi lên văn phòng.
— “My à… có chuyện hơi lạ.”
Cô đưa cho My một lá đơn nặc danh. Giấy trắng, chữ đánh máy, không tên người gửi.
Nội dung tố cáo rằng: cô giáo Nguyễn Nhật My đang có mối quan hệ tình cảm với người từng có tiền án bạo hành bạn gái ở thành phố – hiện tại là thợ mộc tại làng Yên Vân.
My chết lặng.
— “Em nói xem… có đúng không?” – cô hiệu trưởng nhìn My, ánh mắt vừa lo lắng vừa ái ngại.
— “Không. Anh Minh chưa từng có tiền án nào cả.”
— “Nhưng tên anh ta có thật trong hồ sơ công an quận Bình Thạnh. Vụ việc ba năm trước.”
My đứng dậy ngay lập tức:
— “Em xin phép ra ngoài.”
—
Cô tìm đến Minh. Anh đang làm ở xưởng, chiếc áo thun dính bụi gỗ, tay cầm đục đang chạm khắc đầu rồng cho một cột nhà gỗ cổ.
Thấy My, Minh bỏ đồ nghề, bước tới.
— “Có chuyện gì vậy?”
— “Anh từng có tiền án?”
Minh sững lại. Câu hỏi như nhát dao cắt ngang không khí.
Anh không trả lời ngay.
My siết chặt tay:
— “Em không cần vòng vo. Em chỉ muốn biết sự thật.”
Minh ngồi xuống bậc gỗ, thở dài:
— “Ba năm trước… đúng là anh từng bị gọi lên công an. Vì Mai – bạn gái cũ – tố anh bạo hành. Nhưng anh không đánh cô ấy. Anh chỉ giữ tay cô lại khi cô ấy đang ném đồ đạc, trong lúc giận dữ. Cô ấy ngã, tay bị trầy. Sau đó, cô ta lập tức dựng chuyện, có cả giấy khám thương.”
— “Tại sao không kiện ngược lại?”
— “Vì anh không muốn dính thêm tai tiếng. Lúc đó, anh tưởng nếu im lặng thì mọi chuyện sẽ lắng xuống. Nhưng hóa ra… lại để lại vết nhơ mãi.”
My nhìn anh. Trong ánh mắt Minh không có sự chối bỏ, chỉ có sự mệt mỏi và nuối tiếc.
—
Tối hôm đó, My ngồi một mình trong căn bếp nhỏ. Chiếc khăn thêu hoa khế vẫn nằm gọn trong hộp gỗ cạnh bàn. Cô lấy ra, nhìn thật lâu.
Cô không nghi ngờ Minh. Nhưng sự thật này như một vết xước mỏng mà sắc – khiến cô buộc phải thận trọng hơn. Vì nếu có thêm một cú ngã nữa, trái tim cô chưa chắc chịu nổi.
—
Sáng hôm sau, một tờ rơi lạ được dán khắp cổng trường:
“Cô giáo My yêu kẻ có tiền án – liệu có đủ tư cách dạy học sinh mẫu mực?”
My cầm một tờ, mặt lạnh tanh. Nhưng bàn tay cô run lên.
Ngay lúc đó, một người đàn ông chạy xe máy vụt ngang. Không đội mũ bảo hiểm, miệng hét:
— “Giỏi thì yêu đại gia! Yêu thợ mộc chi cho nhục!”
Cô học sinh lớp 5 tên Mận đứng gần đó đã khóc. My bước đến, ôm lấy bé:
— “Không sao đâu. Cô giáo vẫn là cô giáo. Đừng sợ.”
—
Chiều hôm ấy, Thảo gửi tin nhắn:
“Chị thấy chưa? Không phải em làm. Nhưng xã hội bây giờ khắc nghiệt lắm. Một vết bẩn nhỏ cũng có thể khiến cả đời chị không gột rửa được. Hay là… dừng lại đi.”
My không trả lời. Nhưng lần đầu tiên, cô lặng lẽ khóc.
Không phải vì mình, mà vì Minh.
—
Buổi tối, Minh đến tìm cô. Anh mang theo một tờ cam kết của công an quận – xác nhận vụ việc năm xưa đã được đình chỉ, không đủ yếu tố cấu thành tội.
— “Anh muốn đưa em cái này, để em yên lòng.”
My đón lấy, đọc kỹ từng dòng. Giấy có mộc đỏ, đầy đủ pháp lý.
— “Em tin anh.” – Cô nói khẽ.
Minh mỉm cười, nhưng mắt hoe đỏ.
—
Hai người ngồi bên hiên nhà, im lặng hồi lâu. Rồi My lên tiếng:
— “Chúng ta không cần chứng minh với thế giới. Chỉ cần thật lòng với nhau là đủ. Nhưng… em sợ một ngày người ta sẽ làm anh tổn thương vì yêu em.”
Minh đáp nhẹ:
— “Nếu yêu em mà bị tổn thương, thì anh chấp nhận.”
—
Hôm sau, My đi dạy lại như bình thường. Học sinh vẫn chào cô, vẫn ríu rít như mọi ngày. Nhưng phía sau lưng, vài tiếng xì xào bắt đầu dấy lên.
— “Cô My yêu anh Minh đó hả?”
— “Anh Minh có tiền án mà!”
— “Không biết sao mà cô giỏi vậy lại quen thợ mộc!”
My nghe rõ. Nhưng cô không phản ứng. Cô hiểu: niềm tin không đến từ việc phản bác, mà từ thời gian và hành động.
—
Một chiều nọ, Minh mang tới một bản thiết kế:
— “Anh muốn làm một thư viện mini tặng trường em. Bằng gỗ, dựng cạnh hàng cau.”
My ngạc nhiên:
— “Sao tự nhiên lại nghĩ tới chuyện này?”
— “Vì anh không muốn em gồng lên để chứng minh. Anh muốn làm việc có ích, để họ tự nhìn thấy con người thật của anh.”
—
Công trình bắt đầu ngay trong tuần. Học sinh háo hức. Một vài phụ huynh tò mò đến xem. Họ bắt đầu nhìn Minh khác đi: anh điềm đạm, cẩn thận, luôn chào hỏi mọi người và không bao giờ lớn tiếng.
Một buổi chiều, bác tổ trưởng dân phố ghé qua, đứng xem Minh cưa gỗ, rồi nói:
— “Không biết quá khứ ra sao, chứ hiện tại… chú làm đàng hoàng. Mà cô My nó cũng tốt lắm. Coi bộ hợp nhau.”
My nghe, cười nhẹ. Lần đầu tiên sau bao sóng gió, cô thấy lòng mình bình yên trở lại.
—
Nhưng ngay lúc ấy, Thảo gửi một video.
Trong clip, một người phụ nữ khóc lóc, nói rằng Minh từng lừa tình hai người cùng lúc, từng sống chung với cô ta rồi rũ bỏ để chạy về quê.
My thở dài. Lại một lần nữa.
Cô không gửi video cho Minh. Cô chỉ hẹn gặp – nơi vạt cỏ lau hôm nào.
—
Khi gặp, Minh đã biết chuyện. Anh đưa điện thoại, mở sẵn một đoạn ghi âm:
“Tôi xin lỗi anh Minh. Tôi đã nhận tiền để dựng chuyện. Một cô tên Thảo liên lạc, bảo tôi diễn vai người yêu cũ bị bỏ rơi. Tôi cần tiền chữa bệnh cho con, nên nhận lời. Giờ lương tâm cắn rứt, nên thu âm lại để mong anh tha lỗi.”
My lặng người.
Minh nắm lấy tay cô:
— “Anh không muốn em phải lựa chọn giữa tình yêu và danh dự. Nhưng nếu phải chọn… thì anh sẽ là người bước lùi.”
My nhìn anh, rồi lắc đầu:
— “Anh là người duy nhất em muốn đứng cạnh. Không phải để em gồng lên mạnh mẽ, mà để em có thể yếu đuối một cách an toàn.”
—
Tối đó, họ nấu ăn như thường lệ. Vẫn hai đôi đũa, nhưng lần này, một chiếc khăn ăn mới xuất hiện – trên đó thêu dòng chữ nhỏ:
“Ở lại – vì chúng ta thật lòng.”