Chúng Ta Của Những Ngày Không Còn Nhau

Chương 9: Bữa Cơm Có Hai Đũa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều Yên Vân hôm ấy, nắng rải đều như mật trên mặt sông lững lờ trôi. Tiếng chim cu gáy vọng từ xa như vẽ nên một bức tranh yên bình mà My tưởng chừng đã đánh mất.

Nhưng không, nó vẫn ở đây – chỉ là cô chưa từng dám chạm vào lần nữa.

Buổi chiều ấy, My cùng Minh đi chợ về. Hai người xách theo túi rau, cá khô, bún và một ít hoa chuối bào. Người làng đi ngang đều ngoái nhìn, có người mỉm cười đầy ẩn ý.

— “Có phải tụi nhỏ nó quen nhau rồi không ta?”
— “My mà chịu Minh thì tốt quá. Tui thấy nó tốt bụng, ít nói nhưng sống tình cảm.”

My nghe, chỉ cười. Minh thì lúng túng gãi đầu, mặt đỏ ửng.

Tối đó, bếp nhà My sáng lửa. Cô nấu bún mắm theo đúng khẩu vị mẹ cô từng dạy. Minh phụ nhóm bếp, lặt rau, đôi khi vụng về làm rơi cả nắm hành xuống đất.

— “Anh có biết nấu ăn không vậy?” – My trêu.

— “Biết… ăn thì có. Còn nấu, đang học từng chút một.”

My bật cười. Không hiểu sao, cảnh hai người trong căn bếp nhỏ, chạm tay vào nồi niêu soong chảo, lại ấm đến lạ.

Khi dọn ra mâm, Minh nhìn bàn ăn – chỉ có hai đôi đũa, chén cơm đầy – anh khẽ hỏi:

— “Lâu rồi em mới nấu cho ai ăn vậy?”

— “Từ hồi ba má mất, em chỉ nấu cho chính mình. Hôm nay là lần đầu... có thêm một đôi đũa.”

Minh không nói gì. Nhưng ánh mắt anh chan chứa biết bao điều.

Trong lúc ăn, họ không nói gì nhiều. Chỉ có tiếng muỗng chạm vào tô, tiếng cười khe khẽ khi Minh húp trúng trái ớt cay đỏ lựng.

Khi rửa chén xong, Minh lấy từ túi áo một chiếc hộp gỗ nhỏ:

— “Tặng em.”

My mở ra. Bên trong là một con hạc giấy được ép khô, đặt trên lớp nhung đỏ. Trên cánh hạc, có hàng chữ nắn nót:

“Gửi người từng làm trái tim tôi bay lên lần đầu.”

My nghẹn lời.

— “Anh gấp nó hồi lớp 11, lúc thấy em cầm ô cho bạn trong mưa. Anh đem về, viết rồi cất vào hộp này. Giờ mới dám đưa.”

Cô khẽ gật, mắt cay cay mà không rơi giọt lệ nào.

Nhưng khi một mối quan hệ bắt đầu chớm nở, cũng là lúc bóng tối từ quá khứ len lén quay về.

Thảo.

Cô ta không xuất hiện công khai nữa. Nhưng rõ ràng không chịu buông.

Một ngày, tài khoản Facebook mới toanh tên “Trúc An” bắt đầu đăng ảnh cũ của Minh thời ở thành phố – kèm những dòng úp mở:

“Người đàn ông từng bỏ rơi ai đó ở nơi xa, nay quay về quê sống cuộc đời bình dị... Liệu có quên lời thề cũ?”

Ảnh chụp Minh đứng cạnh một người phụ nữ – dáng cao, mặc đồ công sở, tay khoác tay Minh.

My nhìn, không nói. Nhưng trong lòng cô bắt đầu gợn sóng.

Cô không hỏi Minh. Cô đợi.

Một buổi tối, Minh hẹn My ra quán nước mía đầu làng. Vừa ngồi xuống, anh lấy điện thoại mở ra hình cô đã thấy.

— “Em chắc cũng thấy rồi. Đó là Mai – người cũ của anh. Anh từng yêu, từng sống cùng, nhưng chưa cưới. Cô ấy rời bỏ anh khi biết anh về quê.”

— “Vì sao?”

— “Vì cô ấy không tin vào điều gì không rực rỡ. Cô ấy nghĩ tình yêu phải có tiền, có danh, có nhà cao cửa rộng. Anh thì nghĩ, yêu là ở bên nhau, không quan trọng chỗ đứng.”

My gật đầu:

— “Anh còn thương cô ấy không?”

Minh lắc đầu:

— “Nếu còn, anh đã không kể với em. Anh muốn bắt đầu điều gì đó tử tế – không giấu giếm, không làm tổn thương.”

My mím môi, rồi khẽ nói:

— “Cảm ơn anh.”

Đêm đó, cô nằm trằn trọc. Không phải vì nghi ngờ, mà vì cô hiểu: một khi mình chấp nhận người khác bước vào trái tim, cũng có nghĩa… mình phải buông bỏ bóng hình cũ.

Cô nhìn lên trần nhà, nơi có một vết nứt nhỏ chạy dài như sợi chỉ – và thì thầm:
“Em đang học cách yêu lại – không bằng trí nhớ, mà bằng cảm xúc hiện tại.”

Sáng hôm sau, My dậy sớm, đi mua bánh tôm. Vừa ra tới ngõ, cô thấy Hải đứng đó – trên tay là một bó cúc họa mi trắng.

— “Anh muốn đưa em thứ này.”

My nhìn bó hoa, lòng thắt lại:

— “Em không thích cúc họa mi.”

— “Ngày xưa em từng nói thích.”

— “Đúng. Nhưng đó là ‘ngày xưa’.”

Hải nghẹn giọng:

— “Anh không còn cơ hội nào nữa sao?”

My trả lời nhẹ tênh:

— “Cơ hội là thứ anh từng có, nhưng không biết giữ. Còn em... em đang học cách nắm tay một người – không phải vì anh ấy hoàn hảo, mà vì anh ấy thật lòng.”

Tối hôm đó, trong căn bếp nhỏ, My lại nấu ăn. Vẫn chỉ hai đôi đũa, nhưng lần này – lòng cô không còn lưng lửng.

Cô biết mình đang chọn điều gì.

Và lần này, cô không sợ nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!